Chương 218: Vô Đề
Trong lúc vật lộn, bà nội tiến lên giúp đỡ bị người đẩy ngã xuống đất đập trúng cục đá, vì thế qua đời.
Từ đó về sau, ông nội của Trương Tường thề không bao giờ đụng mấy thứ này nữa. Ông cụ khóa hết dụng cụ phong thủy vùi vào trong đất, cầm lên cây cuốc, yên phận làm nông dân già trong thôn.
Cha của Trương Tường bởi vì tuổi nhỏ thấy tận mắt mẹ của mình bởi vì cha xem sai phong thủy mà bị ngộ thương đến chết, luôn không tha thứ cho cha của mình, thái độ không nóng không lạnh, chỉ cho tiền ăn uống, ít khi đối thoại.
Tình huống như vậy kéo dài đến khi Trương Tường sinh ra.
Trương Tường sinh ra vào ngày rằm tháng bảy, hay còn gọi là tháng Cô Hồn.
Ngày đó cực kỳ không tốt, đặc biệt là đứa trẻ sinh ra vào ngày này, thí dụ như Trương Tường, bẩm sinh bát tự nhẹ, dễ gặp phải một số thứ kỳ lạ.
Từ lúc chào đời Trương Tường đã khóc quấy không ngớt, khi nào được cha mẹ ôm mới thiếp ngủ một lúc.
Hồi nhỏ Trương Tường hành cha mẹ rất nhiều.
Cha ôm anh ấy từ bệnh viện về nhà, ông nội nhìn Trương Tường mới được sinh ra, thở dài thườn thượt.
Cha của anh ấy tưởng ông cụ không thích con mình, mặt đen thui, vài ngày ngó lơ ông nội.
Không lâu sau ông nội nói đi thăm bạn, đi ra ngoài hơn một tháng, lúc trở về cầm một lá bùa bình an, không để ý con mình mặt khó chịu, ông cụ đeo bùa cho Trương Tường.
Nói cũng kỳ lạ, sau khi đeo vào bùa bình an, Trương Tường bình thường phải là được cha mẹ ôm mới yên lặng bỗng chốc ít khóc quấy.
Sau khi Trương Tường lớn hơn một chút thì thể chất đặc biệt hiện ra, bởi vì bát tự quá nhẹ cộng thêm nhỏ tuổi, Trương Tường có thể thấy quỷ hồn.
Đương nhiên, lúc ấy Trương Tường không biết đó là quỷ hồn, không phân rõ người và quỷ có gì khác nhau.
Cha mẹ Trương ý thức được sự khác biệt của con trai là năm Trương Tường bốn tuổi.
Bởi vì bà nội Lý hàng xóm qua đời, cha mẹ Trương dắt Trương Tường bốn tuổi sang nhà ăn cơm chay.
Trong buổi tiệc, không hiểu sao Trương Tường luôn nhìn hướng di ảnh.
Ở trong nhà người ta không tiện giáo dục con, sau khi về nhà mẹ Trương mới hỏi:
“Sao lúc nãy con cứ nhìn hình của bà nội?”
Trương Tường gãi đầu nói:
“Lúc nãy trong sảnh, bà nội Lý nhìn hình của mình nói là bị chụp xấu.”
!!!
Lạnh lẽo chạy dọc sống lưng mẹ Trương, cánh tay nổi hết da gà.
Mẹ Trương ôm con kêu lên:
“Cha nó ơi, mau lại đây!”
Cha Trương nghe tiếng kêu thì đi tới, nghe mẹ Trương và Trương Tường nói ra chuyện đó.
Cha Trương bình thường kiệm lời, nay hiếm hoi vào phòng cha mình, hai người nói chuyện thật lâu.
Hôm sau tỉnh lại, Trương Tường phát hiện mình bị ông nội, cha, mẹ quản gắt gao.
Phải về nhà trước khi trời tối, không được đi ra mồ chơi, cũng không được tham gia lễ tang, bắt Trương Tường phải học thuộc lòng một đám ‘không được’ này.
Sau tám tuổi trong nhà mới thả lỏng hạn chế.
Lúc ấy Trương Tường đã hiểu được một số thứ, biết mình ngẫu nhiên có thể nhìn thấy quỷ hồn.
Bây giờ Trương Tường đã lớn, không còn năng lực thấy quỷ hồn, chẳng qua bát tự nhẹ dễ bị quỷ hồn, âm khí ảnh hưởng.
Nên Trương Tường mới cảm giác được phong thủy của hồ Gương bị hỏng.
Trương Tường ngừng hồi ức thuở nhỏ, thấy các bạn cùng phòng đã thảo luận rôm rả.
Khỉ Ốm lên tiếng đầu tiên:
“Ê, tôi nghĩ họ đang xem phong thủy thì phải, phong thủy của trường chúng ta bị trục trặc gì chăng?”
Trương Tường thầm gật đầu, đúng là có trục trặc.
“Có thể lắm, thảo nào gần đây tôi cứ cảm giác tức ngực bức bối.”
Nói chuyện là Bân Tử, anh ta ôm ngực ra vẻ khó chịu, không như mới phút trước còn hoạt bát, không đi làm diễn viên đúng là tiếc nuối.
Lư Tử liếc Bân Tử, chọc thủng biểu diễn của anh ta:
“Xạo ke! Tức ngực bức bối chẳng phải là vì bị hoa khôi lớp bên cạnh cho ăn cả ký bơ à?”
Thấy không qua mắt được, Bân Tử ngừng giả vờ, nhưng anh ta không nói dối chuyện thấy tức ngực.
“Tôi nói thật, các cậu không cảm thấy là khi đi ngang qua hồ Gương cũ sẽ cảm thấy tức ngực, đi thêm một đoạn bỗng chốc hít thở bình thường à?”
Trương Tường lại lần nữa âm thầm gật đầu, không ngờ Bân Tử khá nhạy cảm.