Chương 219: Vô Đề
Khỉ Ốm và Lư Tử liếc nhau, biểu thị họ chẳng có cảm giác gì.
“Này, bọn họ sắp đi rồi, chúng ta đi theo xem trò vui nào!”
Lư Tử thấy nhóm Cố Khanh dường như định đi, muốn kéo các bạn cùng phòng đi qua xem rốt cuộc là tình huống gì.
Mấy bạn cùng phòng nhìn nhau, đồng ý lên đường.
Nhóm Cố Khanh đang dỡ bỏ trận cơ của đại trận cũ.
Hồ Gương đã bị lấp nên mặc kệ nó, cây mận còn dùng được, cũng bỏ qua luôn.
Dựa theo chỉ thị của Tư Nam, nhóm Cố Khanh tìm một miếng đá, một khúc gỗ bị sét đánh.
Hiệu trưởng Mễ cuốc ở vị trí kim mà Tư Nam chỉ thị, chợt nghe thấy một tiếng nổ trầm đục.
Đào lên, mở ra xem thì ra là một chiếc bình gốm, bên trong đầy ắp đồng tiền, giờ chúng nó rơi rớt đầy đất.
Trên miếng đá ghi lại nội dung lúc thành lập đại học S, xem như đồ cổ, hiệu trưởng Mễ định trưng bày trong phòng lịch sử trường.
Còn gỗ bị sét đánh, Lệ Hoan biểu thị bọn họ có thể không thu phí, chỉ cần đưa khúc gỗ cho bọn họ.
Gỗ bị sét đánh là tài liệu làm phép rất tốt, huống chi khúc gỗ này là một trong những trụ của trận pháp, đã hơn trăm năm, đã có khí tràng của pháp khí.
Hiệu trưởng Mễ cũng nhìn ra giá trị gỗ bị sét đánh, nhưng dù nó hữu dụng, nằm trong tay người bình thường như ông ấy cũng không ích gì.
Vì thế hiệu trưởng Mễ rộng rãi tỏ vẻ có thể trực tiếp tặng gỗ bị sét đánh cho nhóm Lệ Hoan.
Còn vè đồng tiền dưới đất, tuy cũng qua trăm năm, xem như có khí tràng của pháp khí, nhưng nguyên bình đồng tiền thì năng lượng rải rác, nên nhóm Cố Khanh không chú ý nhiều tới những đồng tiền này.
Hiệu trưởng Mễ chú ý trên đồng tiền dường như có chữ Càn Long Thông Bảo, Khang Hy Thông Bảo, cho rằng dù gì cũng xem như đồ cổ, đang nhặt lên chợt thấy có bốn chàng trai ở một bên lặng lẽ quan sát thật lâu.
Vừa lúc, có culi rồi.
Hiệu trưởng Mễ kêu nhóm Khỉ Ốm nhặt đồng tiền lên gom lại.
Nhóm Khỉ Ốm lúng túng, vốn chỉ định theo sau xem tình huống, bọn họ đi theo hiệu trưởng Mễ đến đây, thấy cô gái cầm la bàn chỉ vị trí, nhóm hiệu trưởng Mễ liền đào được gì từ trong đất, cảm thấy có chút thần kỳ.
Không ngờ bọn họ lại gần một chút đã bị phát hiện ra.
Trên thực tế, trừ hiệu trưởng Mễ ra, ba người nhóm Cố Khanh sớm phát hiện có người theo ở phía sau, chẳng qua lười quan tâm.
Hiệu trưởng sai khiến bọn họ nhặt đồ giúp, bốn cậu trai đương nhiên sẽ không từ chối.
Đồng tiền rơi đầy đất, phải nhặt từng quả lên cũng hơi tốn sức.
Khỉ Ốm nhìn trái nhìn phải, thừa dịp mọi người không chú ý đã giấu một quả Ung Chính Thông Bảo vào lòng bàn tay, tiếp đó lặng lẽ bỏ vào túi.
Mấy người Cố Khanh chú ý thấy, nhưng không để ý. Chẳng qua là một pháp khí thành hình nửa chừng, không tạo thành ảnh hưởng gì được.
Trương Tường cũng phát hiện ra, nhíu mày nhìn Khỉ Ốm, nhưng cuối cùng không nói gì.
Hôm sau, Khỉ Ốm tìm thời gian rảnh mang theo Ung Chính Thông Bảo mà mình lén giấu đi hướng phố Đồ Cổ.
Gã cũng không muốn làm như vậy.
Gia cảnh của Khỉ Ốm bình thường, sau khi lên đại học, sinh hoạt phí hàng tháng có mức giới hạn, tuy đủ cho gã ăn mặc, nhưng sau khi quen bạn gái thì trở nên thiếu thốn.
Lúc bình thường đến nhà hàng ăn một bữa cơm, xem phim, lại tặng quà cho bạn gái, bất giác không chỉ riêng phí sinh hoạt của tháng này, Khỉ Ốm cũng dùng hết tiền để dành.
Khỉ Ốm cũng muốn đi làm thêm, nhưng tốc độ kiếm tiền quá chậm, còn rút bớt thời gian nghỉ ngơi của gã, khiến bạn gái bất mãn, cho nên làm mấy ngày liền xin nghỉ.
Lần này Khỉ Ốm thật sự không có tiền tiêu, nên ngày hôm qua ma xui quỷ khiến trộm một quả đồng tiền.
Khỉ Ốm cho rằng Ung Chính Thông Bảo là tiền cổ, chắc đáng giá mấy nghìn tệ?
Đương nhiên đây chỉ là Khỉ Ốm nghĩ vậy.
Ung Chính Thông Bảo từng có mười lăm Cục Tiền, Ung Chính Thông Bảo đúc từ Cục Tiền khác nhau thì giá trị cũng khác, thông thường giá từ hai trăm đến năm trăm.
Khỉ Ốm lang thang ở phố Đồ Cổ một lúc, cuối cùng chọn một tiệm đồ cổ tên là Nghệ Cổ Hiên.
Sau khi vào cửa, Khỉ Ốm hơi do dự.
Lúc này một nhân viên nam tiến lên đón:
“Xin hỏi, muốn mua gì ạ?”