Chương 222: Vô Đề
Khỉ Ốm hơi sợ hỏi:
“Ông ông muốn làm cái gì?!"
Người này có thể bất giác khống chế gã, không chừng có thể làm cho gã tự sát, tại sao ông ta muốn hại gã?
"Bần đạo sẽ dàn xếp chuyện này cho cư sĩ, còn cho trăm nghìn tệ. Nhưng cư sĩ phải giúp bần đạo làm một việc." Đạo sĩ nói tiếp: “Cư sĩ chỉ cần "
Tối hôm đó.
Khỉ Ốm bình tĩnh về phòng ngủ.
Trương Tường là người đầu tiên lại gần vỗ vai Khỉ Ốm:
“Khỉ Ốm, dạo này sao thế? Hồn vía để đâu không.”
“Ui!”
Trương Tường giật tay lại, cảm giác như bị phỏng.
Khỉ Ốm tỉnh táo lại, nghi hoặc nhìn Trương Tường:
“Gì vậy?”
"Không, không có gì." Trương Tường lắc đầu, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Khỉ Ốm, nhưng lập tức lại khôi phục bình thường: “Hẳn là tĩnh điện."
Khỉ Ốm không nghi ngờ gì, đi vào phòng ngủ.
Gã không phát hiện, sau khi Trương Tường chạm vào vai của gã thì không đụng chạm vào người gã nữa.
Lúc Cố Khanh bị người chặn đường dưới ký túc xá thì khá ngạc nhiên, cô không biết cậu trai trước mắt.
Trương Tường do dự nhìn Cố Khanh:
“Bạn học, tôi có thể nói chuyện với cậu được không?”
Cậu trai rất thành khẩn, trong mắt cất giấu sốt ruột. Cố Khanh nhìn cậu trai như thế thì gật đầu đồng ý.
Hai người đi tòa nhà dạy học gần đó, tìm được một phòng học trống.
Cố Khanh trực tiếp hỏi:
“Nói đi, có chuyện gì?”
Trương Tường có chút đứng ngồi không yên nói:
“Chào cậu, tôi tên Trương Tường, lần trước các người xem phong thủy trong trường học, tôi là một trong những người cuối cùng đến nhặt giúp đồng tiền.”
À.
Cố Khanh đã nhớ ra.
Trên người cậu trai này mang theo khói đen mơ hồ, thoạt nhìn bẩm sinh dễ bị âm khí ảnh hưởng. Nhưng bởi vì trên người có bùa hộ mệnh nên người này sinh hoạt bình thường.
Bởi vì khí vận của cậu trai khá đặc biệt nên Cố Khanh nhớ kỹ.
Đón ánh mắt hiểu ra của Cố Khanh, Trương Tường không cần cô đặt câu hỏi, nói thẳng:
“Tôi nghĩ có lẽ các người đã chú ý, một người bạn của tôi lúc cùng nhặt tiền từng trộm lấy một quả.”
Cố Khanh gật đầu, đúng là cô có chú ý đến.
“Nhưng kể từ đó, người bạn của tôi càng lúc càng kỳ lạ. Đặc biệt là ngày hôm qua trở về, bên cạnh cậu ấy dường như có cái gì, tôi vừa chạm vào đã có cảm giác bị đốt cháy.”
Hiện giờ Trương Tường không thể thấy quỷ hồn nữa, nhưng mức độ nhạy cảm với khí tràng mách bảo anh ấy rằng bên cạnh Khỉ Ốm có thứ không tốt.
Vẻ mặt của Cố Khanh trở nên nghiêm túc.
Điều này không thể nào, nếu chỉ vì đồng tiền, mang theo nó có tác dụng tăng mạnh vận thế, vậy mà bây giờ xảy ra chuyện?
Cố Khanh hỏi:
“Bạn của cậu còn giữ đồng tiền đó không?”
Trương Tường lắc đầu: “Hẳn là không. Tôi có hỏi một câu, đã bị cậu ấy dời đề tài, tôi nghĩ có lẽ cậu ấy đã bán nó đi.”
Cố Khanh gật đầu biểu thị đã biết:
“Tôi sẽ đi xem bạn của cậu.”
Cố Khanh báo cáo chuyện này cho Lệ Hoan.
Dưới sự phối hợp của Trương Tường, Cố Khanh gặp Khỉ Ốm đi xuống ký túc xá, nhưng trên người của gã trừ mang theo một chút xui xẻo thì không có vấn đề gì.
Cố Khanh âm thầm lắc đầu với Trương Tường.
Trương Tường thấy cô lắc đầu thì lộ vẻ mặt khó hiểu, tiến lên vỗ vai của Khỉ Ốm, không có chuyện gì xảy ra.
Vậy là không sao rồi?
Sự tình phát sinh rất đột nhiên.
Buổi sáng.
Cố Khanh và các bạn cùng phòng đang học môn nhận xét văn học phương Tây trong phòng học.
Bọn họ loáng thoáng nghe thấy bên ngoài dường như có náo động.
Đầu tiên là tiếng xì xầm, sau đó có nhiều người đi qua đi lại, rồi tiếng ồn lớn.
Giáo viên dạy học là một bà cụ tính tình hiền lành, lúc này cũng cảm thấy bên ngoài hơi không ổn.
Lớp trưởng Từ Cảnh Dật nhanh nhạy, thấy ánh mắt của cô giáo liếc qua liền đi ra xem tình huống.
Vài phút sau, Từ Cảnh Dật vội chạy về:
“Nguy rồi cô ơi, trên sân thượng dường như có người muốn nhảy lầu!”
À, ra là nhảy lầu, đây là số người chưa phản ứng lại.
Hả? Nhảy lầu!!!_đây là phản ứng sau khi hiểu rõ.
Bà cụ dạy môn nhận xét văn học phương Tây sợ trắng mặt, vội vã đi ra ngoài.
Vì trấn an các học sinh rục rịch, bà cụ dặn một câu:
"Mọi người đều yên lặng ở trong phòng học."
Nhưng chờ bà cụ đi rồi, mọi người nhét sách vào túi, trực tiếp lao ra bên ngoài.