Chương 221: Vô Đề
Đạo sĩ cười tiên phong đạo cốt, vươn ra một ngón tay.
Khỉ Ốm đoán:
"Mười nghìn?"
Đạo sĩ lắc đầu: “Trăm nghìn."
“Ui!” Khỉ Ốm hoàn toàn bị con số này mê hoặc: “Được! Ông chờ tôi ba ngày, ba ngày sau chúng ta gặp lại ở đây.”
Đạo sĩ đương nhiên là đồng ý, vì tạo niềm tin cho Khỉ Ốm, lão mua Ung Chính Thông Bảo trong tay gã với giá mười nghìn tệ.
Trong ba ngày này, các bạn cùng phòng của Khỉ Ốm phát hiện gã tâm thần hoảng hốt, không biết đang lo lắng cái gì.
Trương Tường thì đoán được, anh ấy cho rằng Khỉ Ốm lo âu vì ăn cắp một đồng tiền.
Trương Tường không biết rằng Khỉ Ốm đã tiến hành kế hoạch càng lớn.
Cái đêm Khỉ Ốm trở về từ phố Đồ Cổ, gã lập tức đi chỗ lúc trước đào ra đồng tiền, lại lần nữa tìm kiếm một lần, xác định bên trong không sót lại đồng tiền nào.
Ý tưởng muốn dựa vào may mắn nhặt thêm vài đồng tiền để đổi số tiền lớn đã tan biến.
Khỉ Ốm biết lúc trước hiệu trưởng Mễ sai bọn họ nhặt đồng tiền xong mang theo mớ tiền và miếng đá dời vào phòng lịch sử trường.
Khá ít người đi phòng lịch sử, nhưng nhiều người giữ chìa khóa phòng, dù sao bên trong đều là tư liệu giấy, vật phẩm quý trọng được khóa ở chỗ khác.
Hiệu trưởng Mễ bỏ đồ vào phòng này một là vì miếng đá quá nặng, vài người không nâng lên nổi, chắc sẽ không ai trộm đi. Còn về đồng tiền, bởi vì thái độ hờ hững của nhóm người Cố Khanh khiến hiệu trưởng Mễ cho rằng chúng không đáng giá.
Hiệu trưởng Mễ còn nhớ lúc ở nhà bà ngoại, trong lúc cuốc đất đã đào ra nhiều đồng tiền, đi hỏi thì được biết là không đáng giá, đều làm thành quả cầu cho con nít chơi.
Hơn nữa đây là tòa nhà dạy học kiểu cũ, khóa cửa không chắc chắn.
Khỉ Ốm dùng dây thép và thẻ trường học, một tối nọ thuận lợi vào phòng lịch sử trường, tìm ra bốn quả tiền Ngũ Đế khác trừ Ung Chính Thông Bảo ra.
Khỉ Ốm chỉ muốn kiếm ít tiền vượt qua lúc túng thiếu chứ không muốn hốt hết đồng tiền.
Hôm sau, Khỉ Ốm canh đúng giờ hẹn đi phố Phong Thủy, tìm được đạo sĩ già, hoàn thành giao dịch.
Đạo sĩ già lấy tiền Ngũ Đế vào tay cũng rất vừa lòng, trước khi Khỉ Ốm đi, lão để lại phương thức liên lạc, đầy ẩn ý nói: "Cư sĩ giúp bần đạo, bần đạo ấn đường của cư sĩ đen, e rằng sẽ có tai nạn nhỏ, nếu cư sĩ xử lý không được có thể liên hệ bần đạo, bần đạo sẽ giúp cư sĩ một lần."
Khỉ Ốm đang hai mắt sáng rỡ đếm tiền, không nghe vào tai lời dặn của đạo sĩ.
Đương nhiên, gã rất nhanh sẽ nhớ kỹ.
Nghe nói buổi tối mấy hôm trước có người phát hiện ‘ma’ trong phòng lịch sử.
Bởi vì khi đi ngang chỗ đó sẽ nghe tiếng răng rắc, nhưng lại gần thì không thấy ai. (phải công nhận Khỉ Ốm rất nhanh nhẹn, phát hiện có người đến gần đã sớm bỏ chạy)
Chuyện này càng đồn càng mơ hồ, mới không bao lâu đã vào danh sách sự kiện linh dị vườn trường.
Khỉ Ốm thầm lo lắng, thậm chí không có tâm trạng đi chơi với bạn gái.
Nếu không ai đồn thổi chuyện này thì không chừng qua mấy ngày đã lãng quên, gã cũng sẽ an tâm.
Nhưng chuyện này truyền ra, khó bảo đảm sẽ không bị lãnh đạo nhà trường nghe được, xúc động thần kinh nào đó đòi xem camera gần đó.
Tuy lúc ấy gã đã che mặt, nhưng nếu muốn tìm vẫn có thể phát hiện ra gã.
Khỉ Ốm nhớ đến lời của đạo sĩ, gã luống cuống.
Lẽ nào bị ông ta nói đúng?
Nếu gã bị phát hiện ra thì phải làm sao đây?
Tại sao lúc trước gã ma xui quỷ khiến muốn lấy thêm bốn quả đồng tiền làm gì?
Bây giờ Khỉ Ốm nhớ kỹ lại, giật mình túa mồ hôi như tắm. Cảm giác lúc ấy gã như bị quỷ nhập vào người, chỉ muốn lấy tiền.
Khỉ Ốm nhớ lại chuyện phát sinh mấy ngày nay, lúc này đã ngồi phía đối diện đạo sĩ.
Khỉ Ốm nhìn rõ ngồi đối diện là ai, gã thoáng hiểu ra:
“Là ông? Chính ông khống chế tôi? Ông biết thôi miên?!”
Trên mặt đạo sĩ chẳng còn nụ cười hiền hòa, thản nhiên nói: "Chẳng qua là phóng đại dục vọng trong lòng cư sĩ không làm gì khác.”
Đúng là đạo sĩ không làm chuyện gì dư thừa, chỉ phóng đại dục vọng trong lòng Khỉ Ốm, khiến khát vọng về tiền của gã mở rộng, lớn đến mức có thể khiến gã đi ăn cắp.