Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học

Chương 238: Vô Đề

Chương 238: Vô Đề


Tống Thời Vũ tiếp tục ngốc như gà gỗ.

Gì chứ? Nhà bọn họ ép Vương Thơ Tình trả tiền hồi nào?

Vương Thơ Tình rụt rè tội nghiệp núp sau lưng Tiêu Thành Phong, nhìn Tống Thời Vũ một cái rồi kéo áo của anh ta:

“Không không phải vậy, là tôi không muốn nợ chú Tống nên muốn cố gắng nhanh chóng làm thêm để dành tiền trả lại chú Tống.”

Tống Thời Vũ nghe lời này thì đã hiểu.

Ôi chao, ghê gớm thật.

Tìm được núi dựa mới nên quay sang bôi đen ân nhân cũ của mình?

“Vương Thơ Tình, cô nói xem tôi coi cô là nha hoàn như thế nào? Cậu để cho cô ta nói tôi có bắt cô ta làm việc không?” Tống Thời Vũ cười khẩy nói: “Trả tiền? Nếu cô trả tiền sao tôi không nghe cha mẹ nhắc đến?”

Tống Thời Vũ liếc đồng hồ trên tay Vương Thơ Tình:

“Đồng hồ trên tay cô giá hai trăm nghìn, là quà cha của tôi tặng cô thi đậu đại học đúng chứ? Cô không muốn dùng tiền của nhà chúng tôi thì nhận làm gì?”

Ui chu choa!

Đám khán giả hưng phấn nhìn Vương Thơ Tình cố gắng muốn nhét đồng hồ vào ống tay áo. Đồng hồ giá trị hai trăm nghìn?

“Tôi tôi muốn trả, nhưng chú Tống nói không nhận tiền của tôi. Đồng hồ này là quà chú Tống tặng cho tôi.” Vương Thơ Tình vẫn đáng thương núp sau lưng Tiêu Thành Phong.

Nhưng lời này thốt ra, lúc trước nói cô ta làm thêm trả nợ trở nên giả dối.

Vậy là cô không trả một đồng nào, còn nhận quà đắt tiền của người ta, miệng thì rao giảng mình làm thêm trả tiền, là tấm gương vượt khó?

Khán giả tụ tập càng lúc càng đông, thỉnh thoảng chỉ trỏ bọn họ.

Trong đám người có một cô gái không kiềm được châm biếm:

“Đây là Tiêu Thành Phong? Hoàng tử dương cầm nổi tiếng của trường? Sao tôi cảm thấy như bị thiếu não?”

Tình cảnh máu chó này phát sinh bên cạnh mình thật là khiến người không biết nên nói cái gì.

“Đúng rồi. Cái tên Tiêu Thành Phong đó mắt cao hơn đầu, không ngờ mắt mù tìm cái thứ như Vương Thơ Tình, công nhận rất xứng đôi.” Đây là cậu trai ghét Tiêu Thành Phong.

Tiêu Thành Phong nghe xung quanh dè biểu mình, anh ta hơi hoảng loạn:

“Sao cậu có thể nói như vậy? Là cha của cậu tự nguyện giúp đỡ Thơ Tình, cô ấy muốn trả tiền cũng là có tấm lòng, chẳng qua tiền lương hiện tại không đủ! Nói đi phải nói lại, cô ấy cũng là chị của cậu, đi bức ép cô ấy đến mức này coi có được không?”

Tống Thời Vũ càng thêm câm nín:

“Hài ghê, chị? Họ hàng xa lắc xa lơ, năm xưa nếu không phải cha của tôi dẫn người vào nhà, cậu nghĩ nhà tôi sẽ đồng ý nuôi một cục nợ sao?”

“Cậu còn nói tôi ép cô ta? Cậu suy nghĩ bằng não giùm, hôm nay nếu không phải hai người đứng chặn trước mặt tôi thì tôi lười quan tâm!” Tống Thời Vũ nói chuyện khó nghe nhưng là sự thực.

Vương Thơ Tình hơi khó xử, cô ta muốn làm Tống Thời Vũ khó chịu, cho cô ấy biết Tiêu Thành Phong được tiếng ‘Kim Đồng Ngọc Nữ’ với cô ấy đã thành bạn trai của mình.

Không ngờ Tống Thời Vũ căn bản không có chút tình cảm gì với Tiêu Thành Phong, ngược lại chế nhạo Vương Thơ Tình tơi bời.

“Thời Vũ, chị biết vì mấy năm nay chú Tống tốt với chị nhiều hơn em nên em luôn không thích chị, nhưng chị thật sự cảm kích nhà em nhận nuôi chị.”

Mắt Vương Thơ Tình rưng rưng lệ:

“Chị đã sớm nói với chú và dì Tống rằng chờ khi nào chị kiếm được tiền sẽ từ từ trả lại cho nhà me. Nhưng nhưng xin em đừng cướp đi Thành Phong, hai người bọn chị thật lòng yêu nhau!”

Mèn ơi!

Đám người hóng chuyện ngừng tám, nghe ý tứ này thì bên trong còn có chuyện khác?

Tống Thời Vũ tức giận bật cười:

“Ý của cô là tôi muốn cướp bạn trai của cô?”

Tống Thời Vũ nhìn Tiêu Thành Phong từ trên xuống dưới.

Tiêu Thành Phong cũng giật mình với lời của Vương Thơ Tình, Tống Thời Vũ thích mình?

Khi Tống Thời Vũ nhìn qua, Tiêu Thành Phong bản năng đứng thẳng người.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất