Chương 239: Vô Đề
“Tôi và bạn học Tiêu Thành Phong này tính ra thì chỉ từng tiếp xúc vào lễ hội nghệ thuật trường, đã là chuyện của vài tháng trước, sau đó không có liên hệ gì nữa.” Tống Thời Vũ mỉm cười: “Xin hỏi, cô từ chỗ nào nhìn ra tôi thích bạn học Tiêu Thành Phong?”
Tuy Tống Thời Vũ thừa nhận mình từng có thiện cảm với Tiêu Thành Phong, nhưng khi anh ta mang theo Vương Thơ Tình chặn đường cô ấy, Tống Thời Vũ tỏ vẻ đã đá bay thiện cảm ra ngoài vũ trụ!
Mọi người nghe xong đều đồng tình.
Dù lúc ấy trên diễn đàn đồn ầm ầm, nói Tống Thời Vũ và Tiêu Thành Phong là Kim Đồng Ngọc Nữ, nhưng đó là cư dân mạng tự tưởng tượng, hai người không có tiếp xúc nào khác, Vương Thơ Tình nhìn như thế nào mà thành Tống Thời Vũ muốn cướp bạn trai của cô ta?
Quá phi lý!
Đám người lại chỉ trỏ nói này nói nọ.
Có vài bạn học sớm giơ di động quay lại vụ việc, sẵn sàng đăng lên diễn đàn của trường.
Càng lúc càng nhiều người kéo đến khiến Tiêu Thành Phong và Vương Thơ Tình chạy trối chết. Sau khi hai người chạy đi, Tống Thời Vũ cũng rốt cuộc đi về được.
Xem một vở náo kịch máu chó, cảm giác tam quan bị đập ra xây lại. Nhưng đa số người còn trí thông minh bình thường đều đứng về phía Tống Thời Vũ.
Qua vài ngày.
Đám khán giả này bị vả mặt.
Trên diễn đàn đăng một bài post.
Hình chụp một nam một nữ ôm hôn nhau, ánh trăng tuyệt đẹp, tình nhân ôm nhau, vô cùng lãng mạn duy mỹ.
Nhưng!!!
Hai người này cư nhiên là Tiêu Thành Phong hai ngày trước còn bênh vực Vương Thơ Tình, và Tống Thời Vũ tỏ vẻ dửng dưng với Tiêu Thành Phong. Vụ này trở thành chuyện lớn.
Giờ phút này.
Vương Thơ Tình ngồi trước bàn học của mình, trên màn hình máy vi tính là tấm hình ôm hôn kia. Vương Thơ Tình lặng im thật lâu, không có bất cứ biểu cảm.
"Thơ Tình, cậu đừng đau lòng, không đáng với người như vậy.”
Bạn cùng phòng nhìn thấy Vương Thơ Tình lặng im nhìn không rời mắt màn hình, cho rằng cô ta đã đau buồn tới mức không nói nên lời.
Một bạn cùng phòng khác vội nói:
"Không sai, Thơ Tình, chúng ta mặc kệ cặp nam nữ chó kia đi!
Vương Thơ Tình cúi đầu, bóng ma bao phủ không thấy rõ biểu cảm của cô ta.
Khi Vương Thơ Tình lại ngước đầu lên thì vành mắt đỏ hoe, nhưng trong mắt tràn ngập kiên định: “Không, tôi tin tưởng Thành Phong, anh ấy không phải loại người như vậy.”
Trong khi nói chuyện, Vương Thơ Tình không tự chủ được vuốt sợi dây đỏ trên tay.
Trong quán cà phê sách cạnh trường học.
Cố Khanh kêu một chén cappuccino, nhìn thoáng qua hai cô gái ngồi ở đối diện.
Một người vẻ mặt ngượng ngùng nhìn cô.
Một người khác thì tràn ngập hoài nghi quan sát Cố Khanh từ trên xuống dưới.
“Hướng Vi, tôi xem cậu như bạn tốt mới nói chuyện đó cho cậu, tin tưởng cậu tìm người giúp.”
Cô gái chỉ hướng Cố Khanh:
“Đây mà là đại sư giỏi mà cậu nói đấy hả?”
Cố Khanh cũng không ngờ một trong những nhân vật chính vở náo kịch mà mình thấy trước cổng trước mấy hôm trước sẽ có liên quan gì với mình.
Đúng vậy, hai người ngồi đối diện, một người từng là Hướng Vi, nhà cung cấp nước mắt trâu của Cố Khanh. Người thứ hai là nhân vật chính trong tình yêu tam giác đang hot trên diễn đàn, Tống Thời Vũ.
Quan hệ của Tống Thời Vũ và Hướng Vi phải ngược dòng đến đời cha chú.
Hai người biết nhau từ nhỏ, bởi vì người lớn làm ăn qua lại, hai cô gái tính khí hợp nhau nên chơi đến bây giờ.
Chẳng qua Hướng Vi không ngờ bạn tốt từ nhỏ của mình, Tống Thời Vũ kiêu ngạo rực rỡ sẽ bị cuốn vào sóng gió tình tay ba, với vai nữ phụ độc ác.
Nên lúc thấy tấm hình ôm hôn trên diễn đàn, Hướng Vi lập tức gọi điện thoại cho Tống Thời Vũ.
Tuy Tống Thời Vũ có giường ngủ trong ký túc xá, nhưng chỉ ở vài ngày hồi năm nhất rồi thuê phòng ngoài trường, ở một mình.
Nhận được điện thoại của Hướng Vi, Tống Thời Vũ cho bạn mình địa vị nhà.
Hướng Vi nghe Tống Thời Vũ kể về câu chuyện với khía cạnh hoàn toàn khác.
Trong lời kể của Tống Thời Vũ thì sau tiệc tối lễ hội nghệ thuật trước, bởi vì luôn luyện tập hợp tấu nên cô ấy và Tiêu Thành Phong có thiện cảm với nhau, tuy không nói rõ ra.