Chương 242: Vô Đề
Cố Khanh đẩy ly nước đến vị trí giữa ba người, để bọn họ đều nhìn thấy thứ hiện ra trên mặt nước.
Tống Thời Vũ bị biến hóa của ly nước làm giật mình, vừa thấy sợ vừa hưng phấn.
Hướng Vi thì không có những băn khoăn này, đã vội thò đầu lại gần nhìn biến hóa trong ly nước, không chút lo lắng sẽ xảy ra vấn đề gì.
Trên mặt gương nước hiện ra một bóng dáng mơ hồ, ba người Cố Khanh đều biết người này, đúng là Vương Thơ Tình, cô ta núp trong bụi cỏ sân trường, nhìn về hướng đằng trước, Tống Thời Vũ và Tiêu Thành Phong đang nói chuyện.
“Là lúc bị chụp hình!”
Tống Thời Vũ nhìn thấy cảnh tượng này liền nhớ ra, rốt cuộc xác định người chụp hình là Vương Thơ Tình.
Màn ảnh phóng to.
Có thể nhìn thấy cảnh tượng Tống Thời Vũ và Tiêu Thành Phong nói chuyện, nhưng không nghe được âm thanh.
Tống Thời Vũ cảm thấy hơi kỳ lạ.
Cùng bạn tốt xem lại cảnh mình bị người cưỡng hôn, dù là ai đều sẽ cảm thấy kỳ lạ.
Cố Khanh chỉ lo nhìn tay của Tiêu Thành Phong, có một sợi chỉ đỏ thoạt nhìn bình thường, cùng kiểu với Vương Thơ Tình đeo trên tay vừa rồi thoáng hiện trong gương.
Cố Khanh sờ cằm, trong lòng có suy đoán.
Chờ hình ảnh trong nước biến mất, ly nước lọc trong veo, Cố Khanh giả vờ lỡ tay làm đổ ly nước, hoàn thành "Hủy thi diệt tích".
Nước đã bị làm phép tuy uống vào sẽ không bị gì, nhưng vì tác dụng tâm lý, tốt nhất nên đổ nước đi.
Cố Khanh nói:
“Dựa theo tình huống tôi vừa nhìn thấy thì phỏng chừng cậu chỉ bị liên lụy.”
Ngón tay cô gõ mặt bàn:
“Có thấy sợi dây đỏ trên cổ tay của Tiêu Thành Phong không?”
Tống Thời Vũ và Hướng Vi ngoan ngoãn gật đầu, rất nhiều người đều đeo sợi dây đỏ như vậy, thông thường sợi dây sẽ xâu thêm vật lủng lẳng gì, đâu có gì đặc biệt?
“Thứ kia hẳn là chỉ đỏ.” Cố Khanh nói: “Tuy thoạt nhìn giống như sợi dây đỏ của người bình thường, nhưng chỉ đỏ trên tay Tiêu Thành Phong và Vương Thơ Tình là một cặp.”
Chỉ đỏ thông thường là sợi chỉ se duyên của Nguyệt Lão, dùng để cột chân của vợ chồng, mặc kệ là nam nữ, mặc kệ là kẻ thù hoặc cách thật xa, chỉ cần dùng sợi dây đỏ cột vào chân họ thì chắc chắn họ sẽ có quan hệ tốt đẹp, hơn nữa thành vợ chồng.
Sợi dây đỏ trên tay Vương Thơ Tình có tác dụng tương tự, nhưng so với tơ hồng của Nguyệt Lão, thứ của Vương Thơ Tình hiển nhiên là một loại pháp khí có tà tính.
Từ lời nói của Tiêu Thành Phong không khó đoán ra anh ta không thích Vương Thơ Tình, nhưng sau khi đeo chỉ đỏ vào thì không tự chủ được răm rắp nghe theo Vương Thơ Tình, đủ thấy sự lợi hại của chỉ đỏ nhỏ bé này.
Tống Thời Vũ hỏi:
“Có thể phá được loại pháp thuật này không?”
Cố Khanh gật đầu: “Muốn giải trừ chỉ đỏ, nếu Tiêu Thành Phong có sức mạnh ý chí đủ mạnh thì lúc tỉnh táo cố gắng cởi chỉ đỏ ra. Nhưng dựa vào bản thân anh ta thì càng muốn cởi chỉ đỏ, sức mạnh khống chế anh ta sẽ càng mãnh liệt, cho nên cần có sức mạnh ý chí siêu cao. Nếu người ngoài muốn cởi bỏ giúp thì cần ba giọt máu của kẻ dùng phép, sau đó tôi làm phép tháo chỉ đỏ xuống.”
Tống Thời Vũ nghe vậy ra chiều đăm chiêu.
Bên kia.
Ba thầy trò đạo sĩ già cực khổ lái xe vài ngày, trốn đông trốn tây rốt cuộc đến gần thủ đô.
“Sư phụ, không hiểu dạo này làm sao vậy? Dường như dọc đường đi đều là giới nghiêm, chúng ta mấy lần suýt bị phát hiện ra!” Dương Vô Khê co đầu rụt cổ nhìn cảnh sát giao thông ở gần đó, nói.
"Hẳn là nhóm người Bộ Đặc Dị phát hiện Sơn Linh bị mất, bắt đầu không kiêng nể gì lùng bắt.” Đạo sĩ già dựa vào ghế sau nhắm mắt dưỡng thần.
Thân thể này đã già, cho dù có linh lực bảo vệ, phỏng chừng không chống được lâu, lão cần nhanh chóng lấy được thứ mình muốn, đổi thân thể mới.
“Sư phụ sư phụ, nguy rồi!” Trương Vô Liệt đi ra ngoài mua cơm bỗng chạy về nhỏ giọng nói: “Sư phụ, bên ngoài có người cầm hình vẽ của sư phụ, đang tìm sư phụ.”
Đạo sĩ già bỗng nhiên mở mắt, đáy mắt vụt qua một chút sắc bén. Điều này không thể nào?! Mấy năm nay lão luôn rất cẩn thận, ra ngoài làm việc sẽ dùng bùa xem nhẹ dán lên mặt, khiến người bình thường nhìn thấy lão luôn xem nhẹ mặt mũi của lão.