Chương 243: Vô Đề
Còn thuật sĩ đã gặp lão thì chẳng còn ai sống sót ở thế giới này.
Tại sao khuôn mặt của lão bị lộ?!
Đạo sĩ già nằm mơ cũng không ngờ có người dùng bùa Rước Quỷ cấp thấp nhất mời đến m Dương Tuần Tra Sử, còn tiện thể mang ra Phán Quan, xốc hết gốc gác của lão.
Nhưng bây giờ đạo sĩ già đã không rảnh để ý những chuyện này, thủ đô gần ngay trước mắt, lão buộc phải tiến lên, không thể lùi.
Đạo sĩ già nói:
"Được rồi, người bình thường cho dù cầm hình vẽ cũng không biết đó là thầy. Chúng ta cẩn thận làm việc, vào thủ đô trước đã.”
Cố Khanh không ngờ khả năng hành động của Tống Thời Vũ nhanh đến thế.
Hiện tại đặt trước mặt Cố Khanh là một ít bông gòn chuyên môn dùng để xử lý vết thương, bông gòn thấm máu của Vương Thơ Tình.
Cố Khanh đã sớm đoán được Tống Thời Vũ sẽ có hành động.
Dù sao lần trước gặp mặt, cô đã nói cho Tống Thời Vũ biết phương pháp cụ thể cởi bỏ chỉ đỏ, cô cũng thấy bộ dạng đăm chiêu của Tống Thời Vũ.
Nhưng Cố Khanh không ngờ cách làm của Tống Thời Vũ sẽ đơn giản thô bạo đến vậy.
Không sai, là đơn giản thô bạo!
Từ điển cuộc sống của Tống Thời Vũ là ‘dùng tiền giải quyết được thì không thành vấn đề’.
Vì thế khi biết phương pháp giải quyết chỉ đỏ trên tay Tiêu Thành Phong và Vương Thơ Tình, Tống Thời Vũ áp dụng thực hiện đơn giản thô bạo.
Dùng tiền thu mua một người tên Miêu Miêu chung phòng ngủ với Vương Thơ Tình, và một người tên Chu Tú Tú ở phòng kế bên.
Hôm đó, Chu Tú Tú của phòng kế bên cầm một thau đồ mới giặt, lúc lên lầu cố ý đụng trúng Vương Thơ Tình đang xuống lầu đi ăn cơm.
Vương Thơ Tình té xuống bậc thang, trên chân trầy da đổ máu.
“Ôi chao ơi, sao cậu cố ý đụng người ta vậy? Có mắt nhìn đường không?”
Tống Thời Vũ cố ý chọn cô gái tên Chu Tú Tú, không chỉ vóc người cao lớn, giỏi nhất là vô lý gây rối.
Rõ ràng là Chu Tú Tú đụng vào người ta, ngược lại giành trước nói xấu.
Bạn chung phòng Miêu Miêu đi cùng Vương Thơ Tình vội dìu cô ta lên:
“Cậu có sao không?”
Vương Thơ Tình bị đụng trầy chân, còn chảy máu, cô ta nhìn vết thương, cảm giác chân đau nhói, rèm mi dài che tia sáng tối tăm vụt qua đáy mắt, cô ta khẽ đáp:
“Tôi không sao.”
Vương Thơ Tình thử đứng lên, chân còn có thể động, không gãy xương, chẳng qua bị trầy da cần băng bó.
Vương Thơ Tình ngước mắt nhìn cô gái phòng kế bên:
“Là cậu đụng vào tôi, còn làm tôi bị thương, sao cậu có thể vô lý trách ngược như vậy?”
“Tôi đụng cậu?” Chu Tú Tú cười to bảo: “Có người nhìn thấy không? Có người chứng minh không?”
Chu Tú Tú đã tính thời gian mới đụng người, xung quanh không có người nhìn thấy, cô ta không sợ chút nào.
Trên cầu thang trừ ba người ra đúng là không có một ai.
Miêu Miêu đứng ra:
“Tôi có thể làm chứng là cậu đụng Thơ Tình!”
Chu Tú Tú liếc qua Miêu Miêu, trợn trắng mắt:
“Cậu là bạn của cậu ta đương nhiên sẽ giúp đỡ cậu ta rồi. Vậy tôi nói là cậu đụng trúng tôi, quần áo tôi mới giặt đều rơi xuống đất, đền đi!”
“Sao cậu ăn đằng sóng nói đằng gió vậy chứ!”
“Tôi nói vậy đó, rồi sao?!”
Cuộc khắc khẩu này đương nhiên là không có kết quả gì.
Vương Thơ Tình núp ở phía sau dựa vào Miêu Miêu cãi lộn với đối phương thay mình, cuối cùng hai bên tan rã trong không vui, không ai chịu bồi thường ai.
Đầu gối của Vương Thơ Tình đụng trúng cạnh bén bậc thang, máu chảy dọc theo chân, trông hơi đáng sợ, cần được băng bó.
Miêu Miêu dìu Vương Thơ Tình đi khập khiễng đến phòng y tế, nhờ bác sĩ băng bó vết thương trên chân cô ta.
Bác sĩ vừa rửa vết thương cho Vương Thơ Tình vừa dặn dò:
“Chân không sao, chỉ bị trầy da chảy ít máu. Sau khi cầm máu thì mấy ngày này đừng vận động nhiều, nghỉ ngơi mấy ngày."
Cồn khử trùng đặt trên miệng vết thương khiến Vương Thơ Tình rên rỉ.
Băng bó xong, Vương Thơ Tình cảm ơn Miêu Miêu:
“Miêu Miêu, hôm nay cảm ơn nhé, nếu không có cậu thì tôi không cãi lại Chu Tú Tú nổi.”
Miêu Miêu phất tay: “Chúng ta là bạn mà, chẳng lẽ tôi trơ mắt nhìn Chu Tú Tú lật ngược phải trái ức hiếp cậu sao?”
Vương Thơ Tình cảm kích cười với Miêu Miêu:
“Vậy lần sau tôi mời cậu ăn cơm để cảm ơn đã giúp.”