Chương 245: Vô Đề
Vương Thơ Tình đang trong ký túc xá, bởi vì chân bị thương nên nằm trên giường nghỉ ngơi.
Vương Thơ Tình bỗng có cảm giác nôn nóng, suy nghĩ xảy ra chuyện gì, vừa vuốt sợi dây đỏ trên cổ tay, cô ta có một loại dự cảm không may.
Tay ngâm trong máu loãng, Tiêu Thành Phong không có cảm giác gì, nhưng sợi dây đỏ trên cổ tay anh ta thì giống như gặp thứ ngon lành gì, thoáng chốc lỏng ra.
Tống Thời Vũ lắp bắp:
“Nó nó nó nó chỉ đỏ dài ra!”
Hai vệ sĩ đứng phía sau nhớ kỹ lời dặn của cô chủ, khép chặt miệng, chẳng qua mắt trợn to như mắt trâu, hiển nhiên cũng bị giật mình.
Đúng vậy, sợi dây đỏ ngâm trong máu loãng so với lúc trước vừa khít cổ tay Tiêu Thành Phong, giờ đây nó chậm rãi lỏng ra, dài hơn, khoảng cách đủ để luồn một bàn tay khác vào.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh!
Ngay lúc ấy, Cố Khanh lấy thế sét đánh không kịp bưng tai từ sau lưng rút ra một cây kéo cắt đứt chỉ đỏ.
Cố Khanh đã chuẩn bị sẵn cây kéo, có bôi máu chó mực, vì để phòng ngừa cô còn dám một tấm bùa đuổi sát.
Nhưng kéo cắt sợi dây đỏ không đứt, ngược lại Tiêu Thành Phong phát ra một tiếng hét thảm, giống như không phải cắt dây mà là cắt vào thịt của anh ta.
Đau nhức qua đi, trong mắt Tiêu Thành Phong vụt qua tia tỉnh táo, dường như nhớ đến rốt cuộc là tình huống gì.
Cố Khanh thấy thế, nhanh chóng nói:
“Tôi sẽ cắt đứt sợi dây đỏ trên tay anh, vậy thì anh sẽ không còn bị khống chế. Sẽ rất đau, anh phải giữ tỉnh táo, cố chịu đựng!”
Trên trán Tiêu Thành Phong thấm ướt mồ hôi, ánh mắt kiên định nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay, gật đầu, phun ra một chữ:
“Cắt!”
Cố Khanh lại nhấp kéo, sợi dây đỏ đã đứt một nửa.
Tiêu Thành Phong mới phát ra tiếng rên liền cố nén lại.
Tống Thời Vũ không kiềm được quay đầu đi, không nhẫn tâm xem. Hai vệ sĩ thì không có cảm giác gì, nghiêm túc nhìn.
Vương Thơ Tình ở trong phòng ngủ, khi Cố Khanh cắt lần đầu đã làm cô ta cảm thấy ngực đau nhức.
Vương Thơ Tình nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay bỗng chốc xỉn màu, biết ngay là xảy ra chuyện.
Vương Thơ Tình lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Thành Phong, nhưng từ ống nghe truyền đến âm thanh là:
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy "
Vương Thơ Tình chưa kịp gọi lại thì ngực đau nhói, Cố Khanh đã cắt lần thứ hai.
Vương Thơ Tình nhìn sợi dây đỏ càng xỉn màu, cô ta biết mình tiêu rồi.
Vương Thơ Tình bất chấp chuyện này, sửa soạng bề ngoài rồi khập khiễng ra khỏi phòng, cô ta còn có việc cần hoàn thành!
Bốn lần.
Phải cắt bốn lần sợi dây đỏ mới đứt hoàn toàn.
Trong thời gian này, sợi dây đỏ nhanh chóng rút nhỏ, muốn dính chặt vào tay của Tiêu Thành Phong.
May mà động tác của Cố Khanh nhanh, dặn Tiêu Thành Phong ráng nhịn, dùng tốc độ nhanh nhất cắt đứt sợi dây đỏ.
Dù vậy vẫn có vệt dây hằn sâu trên tay Tiêu Thành Phong.
Cởi trói cho Tiêu Thành Phong đã tỉnh táo, anh ta xoa cổ tay, chân thành nhìn về hướng Cố Khanh và Tống Thời Vũ:
“Cảm ơn các người, nếu không thì tôi có lẽ luôn bị Vương Thơ Tình khống chế.”
Nhắc đến Vương Thơ Tình, đáy mắt Tiêu Thành Phong lóe tia chán ghét.
Tống Thời Vũ hỏi:
“Chuyện này là sao?”
Trên mặt Tiêu Thành Phong thoáng qua nét lúng túng:
“Sau tiệc tối lễ hội nghệ thuật, Vương Thơ Tình tìm đến tôi, cô ta nói cậu nhờ cô ta tặng một món quà cho tôi. Bởi vì hai người luôn đi cùng nhau nên tôi tưởng hai người là bạn, không hoài nghi.”
Tống Thời Vũ chỉ vào sợi dây đỏ trong thau rửa mặt:
“Là cái này hả?”
Tiêu Thành Phong gật đầu, nói:
“Lúc ấy tôi có với cậu, nên đã nhận món quà này. Không ngờ sau khi đeo vào, hôm sau bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, không tự chủ được sinh ra thiện cảm với Vương Thơ Tình.”
Tình huống tiếp theo thì mọi người đều rõ ràng.
Tiêu Thành Phong bị sợi dây đỏ ảnh hưởng đổi vai từ hoàng tử dương cầm trường học thành nam chính rít gào trong thể loại phim drama.
Hiện giờ tỉnh táo lại, Tiêu Thành Phong nhớ đến những chuyện mình làm lúc trước đều cảm thấy mặt đỏ, càng oán hận Vương Thơ Tình hại mình thành bộ dạng này.