Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học

Chương 244: Vô Đề

Chương 244: Vô Đề


Miêu Miêu giả bộ ham ăn:

“Vậy lúc đó tôi sẽ ăn no bụng luôn!”

Hai người nhìn nhau cười.

Sau khi cười xong, Vương Thơ Tình rũ mí mắt, biểu cảm tràn ngập trào phúng. Xem đi, kết bạn chỉ cần nói hai câu dễ nghe, mời ăn bữa cơm là người ta sẽ hết lòng hết dạ với bạn, đơn giản không?

Vương Thơ Tình không chú ý Miêu Miêu tùy tiện cười với cô ta, lén lấy một ít bông gòn mà bác sĩ đã dùng để lau vết thương cho cô ta, bỏ hết vào túi xách của mình.

Cái gọi là tình chị em bằng nhựa là đây!

Tống Thời Vũ chỉ cục bông gòn thấm máu trên bàn:

“Cố đại sư, số máu này dùng được không?”

Muốn thần không biết quỷ không hay lấy máu của Vương Thơ Tình thì đây là biện pháp nhanh nhất, nếu không dùng được thì cô ấy sẽ nghĩ cách khác.

Cố Khanh nhìn, gật đầu.

Máu này có thể dùng, chẳng qua máu dính trong bông gòn đã khô, nhìn đỏ sậm.

Cố Khanh ngẫm nghĩ, dùng linh lực tách bông gòn và máu ra, bỏ máu khô vào chai nhỏ, rót vào ít nước, miễn cho khi dùng khó khăn.

Đã lấy được máu thì bắt tay vào giải chú thôi.

Nhưng Tiêu Thành Phong hiện tại tương đương với bị Vương Thơ Tình thôi miên, trong lòng trong mắt chỉ có cô ta, nếu mang anh ta lại đây giải chú, phỏng chừng anh ta sẽ chạy đi nói cho Vương Thơ Tình biết.

Đối với việc này, phương pháp của Tống Thời Vũ vẫn là đơn giản thô bạo.

Cô ấy kêu hai vệ sĩ ‘mời’ Tiêu Thành Phong luyện dương cầm trong phòng học nhạc đang trên đường về đến chỗ mình.

Vì tiện cho việc giải chú, Cố Khanh và Tống Thời Vũ chọn một khách sạn, đặt phòng tổng thống.

Tống Thời Vũ kiên quyết không cần phòng thường, tự bỏ tiền ra đặt phòng tổng thống, Cố Khanh không có ý kiến.

Lúc vệ sĩ đưa Tiêu Thành Phong đến, thoạt nhìn giống như anh ta là cậu ấm uống say bị vệ sĩ nâng.

Trên thực tế là Tiêu Thành Phong bị vệ sĩ đánh xỉu nâng tới đây.

Tống Thời Vũ nhìn Tiêu Thành Phong nằm trên giường, hỏi:

“Cố đại sư, hiện tại cần làm thế nào?"

Cố Khanh nói:

“Cô hãy trói anh ta lại trước, lúc giải chú cần anh ta trong trạng thái tỉnh táo, tôi sợ anh ta giãy giụa.”

Tống Thời Vũ kêu hai vệ sĩ trói Tiêu Thành Phong lại, Cố Khanh bưng chậu rửa mặt, hứng đầy nước mang về.

Cố Khanh lấy ly nước trong phòng hứng đầy nước, hất vào mặt Tiêu Thành Phong.

“Khụ khụ!”

Mặt lạnh lẽo cộng thêm bị sặc nước, Tiêu Thành Phong lập tức tỉnh lại.

Tiêu Thành Phong mơ màng mở mắt ra, thử nhích người thì phát hiện chính mình bị trói lại, không động đậy được.

Tiêu Thành Phong thoáng chốc tỉnh táo, mở mắt ra nhìn xung quanh.

Tống Thời Vũ đứng phía bên phải anh ta, hai vệ sĩ áo đen đứng đằng sau cô ấy, là hai người đột nhiên đánh xỉu anh ta!

Đứng bên phải là một cô gái lạ mặt, đối phương còn bưng một thau nước.

“Tống Thời Vũ?” Tiêu Thành Phong hỏi: “Là cậu bắt tôi? Cậu làm vậy là bắt cóc, là phạm tội đấy biết không? Mau thả tôi ra!”

Tống Thời Vũ không dao động.

Hiện tại đầu óc của Tiêu Thành Phong không tỉnh táo, Tống Thời Vũ lười tranh biện với anh ta.

Thấy Tống Thời Vũ không nói chuyện, Tiêu Thành Phong càng kích động:

“Dù cậu bắt tôi đến đây thì tôi cũng sẽ không thích cậu! Tôi chỉ thích Vương Thơ Tình!”

Lúc nói lời này thì trong mắt của Tiêu Thành Phong tràn ngập tình yêu, tràn đầy thành kính. Nhưng ánh mắt quá thâm tình ngược lại hơi kỳ lạ.

“Cố đại sư?” Tống Thời Vũ nhìn về hướng Cố Khanh.

Cố Khanh gật đầu, biểu thị lập tức có thể ra tay.

Một thau nước đặt bên tay trái của Tiêu Thành Phong, Cố Khanh lấy lọ đựng máu của Vương Thơ Tình ra, đổ máu loãng vào.

Nước trong thau rửa mặt thành màu hồng.

Trong ánh nhìn chăm chú của Tống Thời Vũ và Cố Khanh, sợi dây đỏ trên tay trái của Tiêu Thành Phong dường như đổi màu tươi hơn.

“Rốt cuộc các người muốn làm cái gì?!" Nhìn thấy tình huống xung quanh rất kỳ lạ, giọng nói của Tiêu Thành Phong trở nên the thé.

Cố Khanh mặc kệ Tiêu Thành Phong, cầm tay trái của anh ta bao gồm sợi dây đỏ ngâm trong máu loãng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất