Chương 247: Vô Đề
Vương Đại Trụ bắt đầu bỏ ăn bỏ uống, cứ nhìn mãi sợi dây đỏ trên cổ tay.
Cho đến một ngày, sợi dây đỏ đứt, Vương Đại Trụ phun ra một ngụm máu, cắt đứt hy vọng cuối cùng.
Dường như Vương Đại Trụ đã quên người vợ xinh đẹp của mình, không còn nhắc tới nữa, chỉ lo nuôi con gái.
Cuộc sống vốn nên tiếp tục như vậy.
Nhưng sự đời không ai đoán trước được, một lần nọ thanh niên trai tráng trong thôn lên núi săn thú, lúc xuống núi thì Vương Thơ Tình chỉ thấy cha mình máu thịt nhầy nhụa.
Vương Đại Trụ chưa chết, nhưng cũng hấp hối, ông ta nhờ người gọi điện thoại cho cha Tống.
Cha Tống chạy tới, nhìn thấy anh em tốt ngày xưa của mình đang hấp hối. Vương Đại Trụ kính nhờ ông ta chăm sóc con gái mình, mãi tới khi lớn lên, cha Tống đồng ý.
Cha Tống không ngờ trước khi mình đến thì Vương Đại Trụ đã đưa cho Vương Thơ Tình một số thứ ông ta cất chứa, trong đó bao gồm hai sợi chỉ đỏ.
Lúc Vương Đại Trụ đưa chỉ đỏ cho Vương Thơ Tình đã dặn rằng:
“Nếu gặp người con thích, hãy dùng máu của con trộn với bột phấn hoa đào tháng ba, ngâm chỉ đỏ ba ngày rồi cho đối phương đeo vào, người đó sẽ hết lòng hết dạ với con. Nhớ kỹ, phải là hai người yêu nhau đeo, đừng giống như cha của con”
Vương Thơ Tình mơ hồ lúc ấy không rõ cha đang nói gì, chỉ biết nhớ kỹ những lời này.
Nhưng Vương Thơ Tình không nghe theo lời dặn của cha, cô ta dùng sợi dây đỏ cột Tiêu Thành Phong không hề thích mình.
Lý do cũng rất đơn giản.
Đơn thuần muốn cho Tống Thời Vũ khó chịu.
Dựa vào cái gì gia đình Tống Thời Vũ hạnh phúc, còn cô ta thì thành cô nhi?! Dựa vào cái gì Tống Thời Vũ có nhiều tiền xài không hết, cô ta thì như ăn mày bị nhà họ Tống bố thí?! Dựa vào cái gì Tống Thời Vũ được người thích, còn người cô ta thích thì không yêu cô ta?
Trở lại vấn đề, Vương Thơ Tình dùng một loại thuốc mê do cha cô ta điều chế chuốc thuốc cho cha Tống.
Không có hiệu quả gì khác, chỉ là khiến người hôn mê, trong mơ hồ bị hỏi cái gì trả lời cái ấy.
Vương Thơ Tình chỉ muốn hỏi chuyện của cha mẹ mình năm xưa.
Thật ra sau khi dùng chỉ đỏ thì Vương Thơ Tình đã đoán được.
Vừa rồi cha Tống trong mơ màng đã kể ra chuyện năm xưa.
Năm đó Vương Đại Trụ lên núi vô tình gặp mẹ của Vương Thơ Tình bị lừa bán nhưng đã chạy trốn.
Đối phương cầu cứu Vương Đại Trụ, nhờ ông ta đưa mình về nhà.
Một cô gái xinh đẹp như tiên nữ xuất hiện ở trước mặt mình, Vương Đại Trụ thoáng chốc đã thích cô gái này.
Vương Đại Trụ giấu cô gái trong nhà mình, nhưng không muốn đưa cô ấy về nhà, thậm chí dùng chỉ đỏ gia truyền trói chặt tay cô ấy.
Có chỉ đỏ, cô gái yêu Vương Đại Trụ, còn đẻ một đứa con gái cho ông ta, đặt tên là Vương Thơ Tình.
Vương Đại Trụ không ngờ anh em tốt ngẫu nhiên tới thăm mình lại quen biết vợ mình.
Chuyện sau đó thì mọi người đã biết.
Cha Tống không vượt qua được giày vò lương tâm, báo cho người nhà của cô gái biết tin.
Gia đình đó có chút quyền thế, nhanh chóng đón con gái về, còn tìm cao nhân tháo chỉ đỏ xuống.
Sau này cha Tống có hỏi thăm, gia đình đó đã đi nước ngoài, không còn tin tức.
Bởi vì áy náy, cha Tống đồng ý với Vương Đại Trụ sẽ nuôi Vương Thơ Tình lớn lên, mãi đến bây giờ.
Lúc trước Vương Thơ Tình khóc là bởi vì ảo tưởng gia đình hạnh phúc trong đầu mình tan biến.
Thì ra ngôi nhà ấm áp trong trí nhớ của cô ta được xây lên từ một vụ lừa bán và tà thuật khống chế.
Vương Thơ Tình bị Cố Khanh kêu người dẫn đi, mặc kệ thế nào, cô ta đã sử dụng chỉ đỏ tổn thương người khác, Bộ Đặc Dị phải quản chuyện này.
Lúc Vương Thơ Tình đi thì cha Tống còn hôn mê chưa tỉnh, khóe mắt dường như chảy xuống một giọt nước mắt.
Một bên khác, đạo sĩ già mang theo hai đồ đệ trầy trật gian nan rốt cuộc vào thủ đô.
Vừa vào thủ đô, ba người liền đi bệnh viện số một thủ đô.
Ba người rất cẩn thận.