Chương 248: Vô Đề
Nhưng bọn họ không hay biết, sau khi họ vào thủ đô đã bị người phát hiện ra!
Tạ Giác tự mình mang người đi theo ba thầy trò này, muốn thả dây dài câu cá lớn, tìm ra một số nhân vật tương quan của trang web ‘tâm tưởng sự thành’.
Tiếc rằng sau khi vào thủ đô, ba người không tìm người che chở, ngược lại đi bệnh viện.
Tạ Giác nhận được tin tức, hai đồ đệ ở bên ngoài trông chừng, sư phụ thì dán một lá bùa ẩn thân đi vào phòng VIP.
Linh lực của đạo sĩ già cao, nhưng hiển nhiên trình độ của hai đồ đệ lão không cao, Tạ Giác rất thuận lợi thoát khỏi hai người này trông chừng, đi theo.
Đạo sĩ già vào trong.
Trong phòng bệnh nằm một người trẻ tuổi ốm yếu.
Đối phương ngủ không sâu, đạo sĩ già vừa vào cửa liền làm người trẻ tuổi bừng tỉnh.
Người trẻ tuổi hỏi:
“Ông là ai?”
Đạo sĩ già cười nói:
“Cậu chủ Khương, tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi muốn làm một giao dịch với cậu.”
Nếu Cố Khanh ở đây sẽ phát hiện căn phòng mà đạo sĩ già vào là phòng bệnh lúc trước cô không vào, kim quang công đức nhiều đến nỗi bay ra khỏi phòng.
Cậu chủ nhà họ Khương rất bình tĩnh: “Giao dịch gì?"
Đạo sĩ già lôi Sơn Linh ra khỏi túi. Sơn Linh luôn bị nhốt trong túi, không hấp thu linh khí được, mắt thường có thể thấy nó gầy rộp.
Sơn Linh bị đạo sĩ già lôi ra ngoài, ủ rũ khẽ rên một tiếng.
Đạo sĩ già huơ Sơn Linh trong tay:
“Đây là Sơn Linh, sau khi cậu ăn vào thì sẽ không bệnh nữa. Từ lúc sinh ra vẫn luôn bị bệnh chắc khó chịu lắm đúng không? Chỉ cần có nó, cậu có thể vĩnh viễn thoát khỏi ốm đau, cha mẹ của cậu cũng sẽ không lo âu hoảng hốt vì cậu nữa.”
Cậu chủ nhà họ Khương tiếp tục bình tĩnh hỏi:
“Ông muốn gì?”
Đạo sĩ già cười gian:
“Cậu chỉ cần đồng ý cho tôi mượn chút khí vận là được.”
Tạ Giác ở bên ngoài nghe lén rốt cuộc hiểu được mục đích của đạo sĩ già.
Chắc khí vận của cậu chủ nhà họ Khương này rất mạnh, mới sẽ khiến đạo sĩ già đến đường cùng muốn lợi dụng khí vận của đối phương để vực dậy.
Đạo sĩ già cho rằng cậu chủ nhà họ Khương chịu khổ vì ốm đau, giờ lão dùng Sơn Linh trao đổi, có khả năng rất lớn sẽ đồng ý giao dịch với lão.
Dù sao chỉ là một chút khí vận thôi mà.
Nhưng hiển nhiên cậu chủ nhà họ Khương không giống trong tưởng tượng của lão.
Đầu tiên, đối phương rất bình tĩnh.
Cực kỳ bình tĩnh, không chút sợ hãi khi thấy người lạ xông vào phòng bệnh của mình.
Sau khi đạo sĩ già đưa ra điều kiện giao dịch, cậu chủ nhà họ Khương cũng chẳng có một chút kích động, trực tiếp nói: "Tôi từ chối."
Đạo sĩ già bị bất ngờ không kịp trở tay:
“Cậu không đồng ý? Cậu không muốn hết bệnh sao?”
Cậu chủ nhà họ Khương cười cười, nói: "Khuya khoắt đột nhiên xông vào nói có thể giúp tôi, ông cảm thấy tôi sẽ tin ông sao? Hơn nữa khí vận là thứ hư vô xa xăm, làm sao có thể tùy tiện cho mượn?!”
Đạo sĩ già nét mặt sa sầm nói:
“Nếu cậu không muốn thì đừng trách tôi bạo lực lấy!”
Tạ Giác nghe đến đây thì biết đã tới lúc, đạp cửa xông vào.
Tạ Giác tiến vào quá nhanh.
Vô luận là đạo sĩ già hay cậu chủ nhà họ Khương đều không có phản ứng lại.
Đạo sĩ già vốn dự định nếu cậu chủ nhà họ Khương không muốn cho lão mượn khí vận thì sẽ bắt về luôn, sử dụng trận Mượn Vận mang tính cưỡng ép.
Tuy làm như vậy sẽ khiến nhân quả trên người lão càng nhiều, nhưng vì đổi một thân thể khác tiếp tục tiêu dao trên cõi đời, lão bất chấp.
Còn về cậu chủ nhà họ Khương, khi đạo sĩ già xông về phía mình thì bàn tay giấu dưới chăn giật nhẹ, chuẩn bị sẵn sàng.
Lúc nghe tiếng nổ, nhìn thấy Tạ Giác đạp cửa lao vào, cậu chủ nhà họ Khương ngừng động tác tay.
Trong khoảnh khắc, đạo sĩ già và Tạ Giác đã vật lộn với nhau.
Ở trong mắt người thường có lẽ sẽ cảm thấy hai người này đang làm động tác giả gì, ngẫu nhiên lấy ra một lá bùa chớp mắt đã cháy.
Nhưng cậu chủ nhà họ Khương có thể nhìn thấy linh lực của hai bên va chạm.
Tạ Giác thầm cảm ơn em gái.
Bình thường Tạ Giác làm nhiệm vụ đa số dựa vào linh lực mạnh mẽ của mình, ít khi dùng pháp khí, bùa chú.