Chương 251: Vô Đề
Những âm khí này sẽ chậm rãi ăn mòn thân thể của đạo sĩ già.
Tống Vi Lan khống chế rất chuẩn, đạo sĩ già sẽ không chết, nhưng mỗi ngày chịu đựng hành hạ từ âm khí lăn lộn trong thân thể.
Tống Vi Lan thu lại âm khí của mình:
“Xong rồi.”
Biết người yêu không vứt bỏ mình, chấp niệm trong lòng Tống Vi Lan đã loại bỏ, cô ta còn ở lại đây chẳng qua vì muốn báo thù.
Giờ thì Tống Vi Lan sẵn sàng đi địa phủ, tìm người chờ đợi mình mấy chục năm.
Tống Vi Lan quay đầu nhìn cậu chủ nhà họ Khương vẫn đang cầm Sơn Linh, mỉm cười nói:
“Cảm ơn ngươi đã nói chân tướng cho ta.”
Bóng dáng Tống Vi Lan mờ dần, biến mất trước mắt mọi người.
Hai đồ đệ của đạo sĩ già ở bên ngoài bị các đồng nghiệp Bộ Đặc Dị khống chế, đạo sĩ già cũng bị Tạ Giác giao cho cấp dưới.
Sau khi đạo sĩ già bị dẫn đi, Tạ Giác quay lại phòng bệnh.
Tạ Giác nhìn cậu chủ nhà họ Khương nằm trên giường, tiếp tục chọt Sơn Linh đang giả chết.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Không trách Tạ Giác thắc mắc.
Trong tư liệu điều tra của họ thì cậu chủ nhà họ Khương này tên là Khương Mặc Ngôn, trời sinh sức khỏe yếu hay bệnh, nguyên nhân là bởi vì từ khi sinh ra mang khí vận quá mạnh, khí vận khổng lồ khiến thân thể không chịu nổi.
Nhóm Tạ Giác không biết về công đức, dù sao không phải ai đều có thể giống như Cố Khanh nhìn thấy công đức của mỗi người.
Nhưng một cậu ấm yếu đuối bệnh tật, trên người không có linh lực, chưa đi ra ngoài vài lần vậy mà thoáng chốc nói toạc ra sự thật đạo sĩ già cướp lấy thân thể của Tề Thư Ký thật, biết cả chuyện quỷ hồn của Tề Thư Ký chờ mấy chục năm trên cầu Nại Hà thì khá kỳ lạ.
Và cả
“Sơn Linh này ở núi hoang thành phố S, xin cậu Khương thả tự do cho nó, để nó quay về quê hương mà nó sinh ra.”
Cậu chủ nhà họ Khương không trả lời câu hỏi mình là ai, tiếp tục chọt Sơn Linh:
“Có muốn trở về hay không tùy vào ý muốn của nó.”
Sơn Linh cảm giác cái chọt này khác với lúc nãy trêu đùa, nó cảm giác tỉ mỉ, phát hiện trói buộc trên người mình đã biến mất.
Hơn nữa cái chọt vừa rồi đưa công đức vào người của nó, là công đức!!!
Sơn Linh được tự do, kêu a a ôm lấy ngón tay của Khương Mặc Ngôn, dùng hành động biểu đạt ý muốn quyết không rời đi.
Đùa! Đây chính là công đức! Có thể tùy tiện tặng công đức cho người khác thì không phải nhân vật đơn giản gì, bản năng nói cho Sơn Linh biết phải ôm chân thật chặt!
Nhìn bộ dạng đó của nó, Khương Mặc Ngôn cười khẽ một tiếng.
Tạ Giác cũng hiểu, đã không cần hỏi nhiều, Sơn Linh ăn vạ Khương Mặc Ngôn.
Tạ Giác còn muốn tiếp tục hỏi thăm tình huống của Khương Mặc Ngôn, nào ngờ nhận một cuộc điện thoại.
Uông Diệc ở đầu dây bên kia sốt ruột kêu lên:
“Sếp, nguy rồi! Đồng sự thăm dò mộ cổ dường như xảy ra chuyện!"
“Tôi đến ngay.”
Tạ Giác cúp điện thoại, sâu thẳm nhìn Khương Mặc Ngôn một cái rồi rời đi.
Chuyện về mộ cổ, bởi vì lần trước gặp Lục Hoài Dân trên máy bay, Lệ Hoan đã sớm báo cáo với Tạ Giác.
Sau khi giải quyết xong chuyện nhà họ Hoắc thì Tạ Giác cử người đi điều tra mộ cổ đó.
Trước khi cử người đi điều tra Tạ Giác cũng đã dặn dò, bởi vì là mộ cổ thời Tống, trong mộ có lẽ có lệ quỷ mấy trăm năm, cộng thêm xương khô thủy tinh hóa ngọc không rõ tình huống, sau khi đụng vào sẽ bị dính âm sát khí, dù cẩn thận đến mấy vẫn có rủi ro.
Người được Tạ Giác phái đi khá nghe lời, chỉ điều tra xung quanh mộ cổ, tiện thể xem sách huyện đó có ghi chép về mộ cổ không, khi chưa rõ tình huống tuyệt đối không đi vào trong hầm mộ chính.
Ngoài ý muốn là lúc xem sách huyện thật sự tra ra chút đồ vật.
Sách huyện có mục ghi chép việc lớn thời Tống đã viết thế này, thuở ấy trong huyện từng ra một quan lớn, làm tới tam phẩm, đã làm một số chuyện lợi cho dân trong huyện.