Chương 253: Vô Đề
Với tình huống hiện tại phỏng chừng không phong mộ được vài ngày, nên Uông Diệc mới khẩn cấp cầu viện.
Lúc Tạ Giác dẫn theo Uông Diệc tới thì hai cấp dưới sắp gục ngã rồi.
Vừa cứu người vừa phong ấn mộ khiến hai người hao phí nhiều linh lực đến hiện tại vẫn chưa khôi phục, một người bị dính âm sát khí, cần một khoảng thời gian dài mới có thể loại trừ.
Hai người được cử lại đây điều tra, một người tên Mạc Huyền, là tán tu, giỏi thuật ẩn nấp, giỏi về cơ quan trận pháp.
Một người khác tên là Tịnh Tương, một hòa thượng trẻ, đương nhiên giỏi về pháp thuật Phật Môn.
Hai người dẫn Tạ Giác và Uông Diệc đến trước hầm mộ.
Uông Diệc nhìn cửa lớn hầm mộ cách một khoảng thời gian sẽ truyền đến một tiếng nổ trầm đục, cậu ấy rụt cổ lại:
“Làm sao bây giờ hả sếp?”
Uông Diệc nhìn qua khóe mắt thấy Mạc Huyền chưa thanh lọc âm sát khí nên mặt còn màu xanh đen thì càng lo âu.
Tình huống của Uông Diệc hơi đặc biệt, cậu ấy là ‘thể chất vô cảm’, có nghĩa là cậu ấy có thể nhìn thấy quỷ quái, nhưng quỷ quái trừ công kích vật lý ra không thể ảnh hưởng được cậu ấy, dù âm khí đi vào thân thể của cậu ấy cũng sẽ bị máu lưu thông bài trừ ra ngoài cơ thể.
Cho nên từ khía cạnh này, Tạ Giác mang theo Uông Diệc có nguyên nhân khá lớn là ở chỗ ‘an toàn’ đó.
Tạ Giác đã nghe Mạc Huyền báo cáo thông tin họ tra được, về câu hỏi của Uông Diệc, anh ấy hờ hững liếc qua:
“Đi vào, thử xem có thể nói chuyện không, nếu không thể thì đành phải đánh.”
Thật ra Tạ Giác cũng không nắm chắc.
Dù sao anh ấy sắp đối diện lệ quỷ có thể đã mấy trăm năm, so với Tống Vi Lan mới thành quỷ mấy chục năm đã gặp vài hôm trước căn bản không cùng cấp bậc.
Két một tiếng, Mạc Huyền đã tiến lên đẩy mở cửa lớn.
Tạ Giác nhìn Tịnh Tương, nghỉ ngơi hai ngày khiến anh ta phục hồi linh lực khá nhiều, so sánh thì sắc mặt xanh đen của Mạc Huyền càng rõ rệt. Dù Tạ Giác đến đây, cho Mạc Huyền đan dược và bùa chú làm tăng tốc độ loại trừ âm sát khí thì anh ta vẫn chưa khôi phục nguyên khí.
Tạ Giác nói:
“Mạc Huyền, anh còn chưa khôi phục, hãy ở lại bên ngoài trông chừng."
Tạ Giác dẫn Uông Diệc và Tịnh Tương đi vào trong.
Mạc Huyền cũng biết bộ dạng này của mình nếu gặp nguy hiểm thì sẽ gây cản trở cho cả đội, nên không đòi đi cùng.
Sau khi nhóm Tạ Giác đi vào, hầm két một tiếng, tự động đóng lại.
Mạc Huyền thay đổi sắc mặt, bước tới trước cửa mộ gồng sức đẩy nhưng không thể đẩy ra.
Lúc trước đi vào không có loại tình huống này. Mạc Huyền cảm thấy không ổn lắm.
Ba người đi vào hầm mộ cũng có linh cảm không may.
Bọn họ vừa vào cửa thì cánh cửa tự động đóng lại sau lưng, trong mộ trở nên mát lạnh, âm sát khí dần tăng thêm.
"Dùng linh lực bảo vệ toàn thân." Tạ Giác chia mấy tấm bùa hộ mệnh cho Uông Diệc và Tịnh Tương, cũng dán một tấm lên người mình.
Anh ấy một lần nữa thầm mừng vì mang theo bùa chú của em gái, một tấm bùa hộ mệnh có thể bảo đảm trong vòng nửa tiếng âm sát khí sẽ không xâm nhập thân thể, tiết kiệm nhiều linh lực.
Biết về xương khô thủy tinh nên bọn họ không dừng lại ở đây, đi thẳng đến hầm mộ chính.
Vẫn là quan tài xa hoa, xung quanh bày đầy các loại quần áo, vật phẩm trang sức mà con gái thích.
Nhưng bên trong không có xương khô thủy tinh!
“Chuyện chuyện gì đây?” Uông Diệc cảm giác lông tơ toàn thân dựng đứng: “Bị người ta trộm rồi sao?"
Ngẫm lại cảm thấy không thể nào, lệ quỷ ở đây sao có thể để mặc người ta chạm vào thi cốt của mình?
Tịnh Tương cũng giật nảy mình: “A di đà phật, lần trước tiểu tăng đến cứu người thì thi cốt bên trong còn nguyên.”
Trong hầm mộ mờ tối, chỉ có đèn pin của Uông Diệc phát ra ánh sáng mỏng manh.
Trong không gian yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng răng rắc, khiến người sởn gai ốc.
m thanh dường như dần đến gần.
“A!!!” Một tiếng thét chói tai.
Uông Diệc hoảng sợ ném đèn pin lên trời, vừa rồi dường như có cái gì bắt lấy mắt cá chân của cậu ấy.
Trong ánh sáng chói lòa của bùa hộ mệnh, thứ đó bị phỏng rụt về.