Chương 269: Vô Đề
“Ồ?” Tiểu Chi nở nụ cười: “Ngươi biết từ khi nào? Hơn nữa để ta làm Tiểu Chi không tốt sao? Ta đẹp hơn cô ta, hiểu chuyện hơn cô ta, biết cách ăn nói hơn”
Chu Văn Hòa ngắt lời:
“Nhưng trên người của ngươi tỏa mùi hôi khiến người ghê tởm.”
Mặt ‘Tiểu Chi’ vặn vẹo:
“Vậy còn Tiểu Chi của ngươi thì sao? Ngươi nghĩ nhỏ đó là thứ tốt lành gì sao? Nếu nhỏ đó tốt như vậy thì sao ta có thể thay thế? Tất cả điều này điều này nhỏ đó tự tìm!”
“Đúng vậy, Tiểu Chi rất cố chấp với bề ngoài, nhưng cô ấy là một cô gái tốt, cũng rất thích ta. Chúng ta là hai người bình phàm, nhưng chúng ta rất yêu nhau.” Chu Văn Hòa nhìn về phía Kính Linh: “Từ khoảnh khắc ngươi xuất hiện là ta đã biết ngươi không phải cô ấy, ngươi là quái vật!"
Trong lúc nói chuyện, Kính Linh cách Chu Văn Hòa càng lúc càng gần, nghe anh ta nói mình là ‘quái vật’, Kính Linh bóp cổ anh ta:
“Nếu ngươi đã thích Tiểu Chi như vậy thì không bằng đến chỗ nhỏ đó, chịu không?”
Sức lực trên cổ dần lớn, Chu Văn Hòa cảm giác chân của mình dần thoát khỏi mặt đất, hô hấp càng lúc càng khó khăn.
Cố Khanh kịp chạy đến ngay lúc này.
Trông thấy người tình nghi là Kính Linh đang bóp cổ một người khác, Cố Khanh lấy một tấm bùa Lôi ra ném qua.
Ầm ầm!
Một tia chớp màu xanh trống rỗng xuất hiện, chỉ tiếc đối phương phản ứng quá nhanh, tia chớp chỉ kịp đánh trúng cánh tay.
"Khụ khụ." Chu Văn Hòa bị thả ra, vô lực ngã xuống đất ho khan.
Kính Linh nhìn Cố Khanh, nhủ thầm hôm nay xui xẻo, sao tập thể tìm tới đúng ngay hôm nay vậy chứ.
Kính Linh cảm giác được cô gái trước mắt không cùng cấp bậc với hòa thượng nằm dưới đất.
Nếu chờ thêm thời gian, đợi khi cô ta hút đủ tinh huyết, tu vi tăng thêm một bậc thì cô ta không sợ cô gái này.
Nhưng hiện tại cô ta mới cướp thân thể này chưa lâu, còn chưa ổn định, giờ mà đánh nhau rất có thể sẽ thua.
Kính Linh nhìn cánh tay cháy đen vì bị bùa Lôi đánh trúng, đau lòng dùng tinh khí chữa lành, trong đầu suy tính chạy trốn.
Tiếc rằng với tình hiện tại, Kính Linh muốn chạy trốn trừ phi bỏ lại thân thể chưa dung hợp hoàn toàn này, chui lại vào gương thì may ra.
"Ngươi là ai?" Kính Linh nhìn Cố Khanh: “Không oán không thù, tại sao muốn giúp bọn họ hại ta?!"
Kính Linh đã nhìn kỹ rồi, nơi này trừ Cố Khanh ra không ai đấu lại cô ta, chỉ cần cô gái này không nhúng tay vào.
Lý Thanh Mậu tiến lên một bước nói:
“Ngươi cướp thân thể của người khác, chúng ta đang thay trời hành đạo, hiểu không?”
Thấy Kính Linh lườm mình, Lý Thanh Mậu vội rụt cổ về núp sau lưng Cố Khanh.
Anh ấy là linh y, không biết đánh nhau, tốt nhất nên tránh xa ra.
Cố Khanh lấy một xấp bùa từ trong túi xách:
“Anh ta nói đúng, mặc kệ nói sao thì ngươi cướp thân thể của người khác là ác.”
Kính Linh không kiềm được trợn trắng mắt: “Chúng ta giao dịch công bằng, tự nhỏ đó đồng ý chỉ cần được đẹp hơn thì kêu làm gì cũng chịu. Nhưng nếu các người muốn nhỏ đó trở về thì”
Kính Linh dài giọng ra, thu hút sự chú ý của nhóm Cố Khanh vào mình.
Trong khoảnh khắc, Kính Linh di chuyển đến bên cạnh Chu Văn Hòa, dường như muốn tấn công anh ta.
Cố Khanh bước nhanh lên, ném một lá bùa ra.
Chưa đợi bùa chú có hiệu lực, Kính Linh lấy Chu Văn Hòa làm lá chắn bỗng mềm nhũn ngã xuống.
“Chuyện chuyện gì vậy?”
Chu Văn Hòa vẫn chưa khôi phục, mới rồi mặc cho Kính Linh kéo qua, giờ Kính Linh mềm nhũn, Chu Văn Hòa đè lên cô ta cùng ngã xuống đất.
Cố Khanh và Lý Thanh Mậu vội chạy lên nâng Chu Văn Hòa dậy, cau mày nhìn người nằm dưới đất.
“Kính Linh đã chạy!”
Cố Khanh nhìn bốn phía, nơi nào có thứ giống như gương là Kính Linh có thể tùy thời núp vào thế giới gương.
Tiểu Chi nằm dưới đất phục hồi lại bộ dạng vốn có.
Bớt màu đỏ sậm càng rõ ràng hơn trên khuôn mặt trắng bệch, tinh khí biến mất khiến cô ta trông như già thêm mười tuổi.
“Tiểu Chi, Tiểu Chi!” Chu Văn Hòa giãy giụa đi tới, nâng lên Tiểu Chi, lắc người muốn đánh thức cô ta.
Nhưng không được gì.