Chương 270: Vô Đề
"Vô dụng." Cố Khanh nói: “Linh hồn của cô ấy không ở đây, trừ phi tìm được linh hồn, khiến linh hồn trở về thể xác, nếu không thì cô ấy”
Nếu chỉ mất một phần trong ba hồn bảy vía, như vậy Tiểu Chi rất có thể sẽ trở thành người thực vật.
Nhưng hiện tại cả linh hồn của Tiểu Chi bị nhốt trong thế giới gương, nếu trong vòng bảy ngày không tìm về thì cơ thể sẽ tự nhiên chết, cho dù tìm về linh hồn cũng chỉ có thể đưa đi đầu thai.
Lúc Lệ Hoan mang theo Thẩm Du tới nơi thì nhóm Cố Khanh đã đưa Tiểu Chi vào bệnh viện.
Giới Sân tự nhận mình không đủ bản lĩnh, đã đi trước, thậm chí không đòi khoản tiền còn lại với Chu Văn Hòa.
Trạng thái của Tiểu Chi rất kém, khí huyết hao hụt, không có ý thức.
Loại tình huống này khó mà giải thích với cha mẹ của Tiểu Chi, Lệ Hoan làm chủ nói rằng Tiểu Chi bị tai nạn xe cộ hôn mê, cha mẹ cô ta đang chạy tới bệnh viện.
Chu Văn Hòa ngồi bên giường bệnh, lẳng lặng nắm tay của Tiểu Chi.
Thẩm Du lặng lẽ lại gần hỏi Lý Thanh Mậu:
“Tình huống hiện tại thế nào?”
Lý Thanh Mậu vuốt sống mũi:
“Kính Linh chạy mất, nhưng linh hồn của Tiểu Chi đã bị nhốt trong gương, hiện tại tình huống rất nguy cấp."
Lệ Hoan tiến lên, cẩn thận tra xem trạng huống của Tiểu Chi, cũng thở dài một hơi.
Vấn đề của thân thể thì về sau chậm rãi bồi bổ về, nhưng nếu không tìm được linh hồn thì chẳng còn cái gọi là về sau.
"Các người có biện pháp gì có thể cứu giúp Tiểu Chi không?” Chu Văn Hòa mở miệng hỏi, giọng khàn khàn.
Chuyện này
Lệ Hoan bản năng cùng Cố Khanh liếc nhau.
Cứu thì cũng được, chẳng qua
“Muốn cứu cô ấy cần có người tự nguyện vào thế giới trong gương tìm cô ấy, phải thuyết phục được cô ấy từ bỏ chấp niệm đã dẫn cô ấy đi vào thế giới gương, rồi chúng tôi dẫn hồn phách đi ra.” Lệ Hoan do dự một lúc, nói.
Chu Văn Hòa dứt khoát nói:
“Tôi đi.”
Nếu hỏi lúc này ai có nắm chắc thuyết phục được Tiểu Chi thì Chu Văn Hòa là người có khả năng cao nhất.
Lệ Hoan và Chu Văn Hòa nhìn nhau, nói:
“Cậu có chắc là muốn đi không? Làm việc này cần hồn phách rời thể xác rồi mới đưa cậu vào gương, sơ sẩy một cái không chừng cậu cũng sẽ mắc kẹt trong gương không ra được."
Dù sao Kính Linh đã trốn vào gương, không ai biết thế giới trong gương như thế nào.
Chu Văn Hòa kiên định trả lời:
“Tôi sẵn lòng đi cứu Tiểu Chi.”
Đã như vậy thì Lệ Hoan không từ chối nữa:
“Vậy được, hôm nay cậu hãy nghỉ lấy sức, tôi đi tìm ít đồ, tối mai chúng ta bắt đầu dẫn hồn."
Chu Văn Hòa nắm chặt tay của Tiểu Chi, gật đầu.
Tiểu Chi, anh nhất định sẽ cứu em.
Thứ Cố Khanh muốn tìm đang nằm trong tay phương trượng Từ Vân của chùa Tích Vân.
Là một pháp khí, đèn dẫn hồn.
Ngọn đèn này có thể bảo vệ hồn phách được dẫn ra, chờ khi bọn họ tìm được hồn phách của Tiểu Chi cũng cần dùng năng lực của đèn dẫn hồn đưa hồn phách ra khỏi gương.
Phương trượng Từ Vân có lòng từ bi, vừa nghe Lệ Hoan nói nguyên nhân liền lấy đèn dẫn hồn ra.
Buổi tối.
Cha mẹ Tiểu Chi vội vàng đến, Lệ Hoan lấy lý do bộ môn chính phủ làm việc, cần bảo hộ Tiểu Chi, đuổi cha mẹ cô ta rời đi.
Trong phòng ở bệnh viện rất yên lặng.
Phòng bệnh có hai chiếc giường, Tiểu Chi nằm trên một chiếc giường, Chu Văn Hòa nằm trên chiếc giường khác.
Đèn dẫn hồn trông như ngọn đèn bằng đồng bình thường, nó bị đặt giữa hai chiếc giường.
Một chiếc gương đặt sau đèn dẫn hồn.
Lệ Hoan nhìn Chu Văn Hòa:
"Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Chu Văn Hòa yên lặng nằm trên giường bệnh: “Chuẩn bị sẵn sàng."
"Rất tốt."
Lệ Hoan vừa nói xong liền vỗ vào trán của Chu Văn Hòa, anh ta lập tức hôn mê.
Sau đó Lệ Hoan lấy một cái bình bằng gốm sứ ra, huơ nhẹ dưới mũi Chu Văn Hòa.
Làn hương thoang thoảng bay ra.
Vẻ mặt Cố Khanh nghiêm túc dùng linh khí ngăn cách mùi hương.
Đây là nhang dẫn hồn chế tạo đặc biệt, có thể khiến hồn sống thoát khỏi thân thể.
Quả nhiên, Cố Khanh nhìn thấy chỗ Chu Văn Hòa nằm dần xuất hiện bóng chồng.