Chương 3: Vô Đề
Trong phòng, sau khi tìm kiếm tất cả các góc khuất, râu quai nón không tìm thấy gì cả, lát sau hắn nhớ ra Cố Khanh đang ở trong phòng khách.
Nhưng khi râu quai nón ra ngoài, hắn phát hiện cô đã chết rồi, cả người cũng lạnh băng.
Chiếc điện thoại trong túi quần của hắn liên tục rung lên hai tiếng.
"Hoắc tiểu thư." Râu quai nón gọi tên của người bên kia điện thoại, Cố Khanh cũng tập trung nghe ngóng.
Họ Hoắc ư? Đã vậy còn là nữ?
Cố Khanh cố gắng di chuyển bằng cách "lơ lửng" để có thể nghe rõ giọng nói trên điện thoại.
Râu quai nón cảm thấy một cơn lạnh lẽo truyền đến từ phía sau, nhưng hắn không để tâm, trả lời câu hỏi của người trong điện thoại một cách cung kính.
"Xin lỗi, Hoắc tiểu thư, tôi vẫn chưa tìm ra đồ mà cô muốn." Giọng nói của râu quai nón rất cung kính, như thể hắn nghe theo lệnh của đối phương.
Cố Khanh nhanh chóng nhớ tới hội nghị đàm phán thương mại lần trước mình đi cùng với giám đốc, hình như ông chủ công ty kia có họ Hoắc? Liệu họ có liên quan đến thân thế của cô không? Có thể họ là người thân của cô, hoặc cũng có thể là đối thủ của gia đình cô.
Cô chưa kịp suy nghĩ thêm thì giọng nói của một cô gái trẻ vọng lên phía đối diện: "Người đâu rồi? Hỏi cô ta xem đồ để ở đâu?! Ép cô ta phải nói ra rồi mang vật đó đến đây để tôi cho người đi xử lí."
"Hoắc, Hoắc tiểu thư…người đó... không cẩn thận chết rồi." Giọng nói của râu quai nón nghe có vẻ khó xử.
Cảm giác quen thuộc trong giọng nói của cô gái kia khiến Cố Khanh phải suy nghĩ lại.
Trong khi đó, bởi vì mải suy nghĩ nên Cố Khanh cũng không phát hiện ra cơ thể của mình ngày càng nóng lên.
"Cô ta chết rồi á?! Sao lại thế? Chưa lấy được đồ mà để người chết rồi ư, mà anh có chắc là cô ta chết thật không? Đã kiểm tra trên người hết chưa?" Hoắc tiểu thư ở bên kia điện thoại rất tức giận, đương nhiên là vì chưa tìm được vật đó chứ không phải vì cái chết của Cố Khanh.
"Tôi chắc chắn là cô ta đã chết," Râu quai nón quay sang nhìn vào xác Cố Khanh đã lạnh đi.
Có vẻ như chiếc dây chuyền ngọc đó rất quan trọng.
Trong đó có chứa bí mật gì mà có thể khiến Hoắc tiểu thư này không ngại giết người để có được nó?
Cố Khanh cảm thấy rất khó hiểu, rõ ràng cô đã trở thành hồn ma, sao thân thể lại ngày càng nóng và đau dữ dội được?!
"Vậy...." Râu quai nón có chút do dự, nhìn thấy chiếc lắc tay màu đỏ trên tay trái của Cố Khanh liền sửng sốt.
Hắn ta tiến lại gần kiểm tra kỹ lưỡng và phát hiện rằng trên cổ cô không có bất kỳ thứ gì giống như ngọc bội, chỉ có một chiếc lắc tay màu đỏ, ngoài ra không có gì đặc biệt.
"Tiểu thư, Tạ Tam đã tìm thấy cô ấy rồi." Có vẻ như có một người đàn ông đang nói chuyện với cô ta ở bên kia điện thoại.
Tạ Tam? Người này là ai?
Giờ đây, Cố Khanh đã bắt đầu cảm thấy một chút mơ màng, đau quá!
Chả lẽ cô sắp biến mất ư?
Trái tim của Hoắc tiểu thư bỗng thắt lại, nói với người râu quai nón qua điện thoại, "Tiền Hổ, dọn dẹp mọi thứ kĩ càng cho tôi, đốt chỗ đó đi, sau đó hãy nhanh chóng rời khỏi, tôi sẽ đưa anh ra nước ngoài trốn một thời gian."
Sau đó, đối phương liền treo máy.
Cơn đau ngày càng tăng.
Cố Khanh trơ trọi nhìn tên râu quai nón tên Tiền Hổ này đóng kín tất cả cửa sổ và cửa chính, sau đó...châm lửa vào "cơ thể" của cô rồi nhanh chóng rời khỏi đó.
Lửa cháy trên khắp cơ thể, dường như những vết thương trên thân thể cũng có thể bị linh hồn cảm nhận được.
Cả người vô cùng đau đớn, cùng với cảm giác nóng bỏng do linh hồn mang đến, linh hồn Cố Khanh cũng không ngừng quay cuồng.