Chương 34: Vô Đề
Từ Hạo Hoa định rời đi thì phát hiện bị níu góc áo, gã quay đầu lại.
Khuôn mặt Miểu Miểu đỏ tựa như đóa hoa hồng chớm nở:
“Một mình tôi ở nhà khách hơi sợ hãi."
Cô ấy có ý gì?!
Tim Từ Hạo Hoa đập nhanh, máu nóng dồn lên não, cô ấy đang mời mình ở lại sao?
Khoảnh khắc Từ Hạo Hoa do dự, Miểu Miểu đã ôm cổ gã hôn lên.
Bờ môi mềm mại mang theo mùi thơm hoa quả tươi mát, chủ động nghênh đón, môi răng dây dưa.
Mê muội vài giây, cảm giác bất an khó tả lại hiện lên trong lòng Từ Hạo Hoa:
“Cẩn thận hoa đào!"
Đây là câu nói Cố Khanh nhắc nhở, nó lại vang bên tai.
“Em làm gì vậy?!”
Từ Hạo Hoa khó khăn kéo Miểu Miểu quấn chặt mình ra, nói:
“Miểu Miểu, tôi đã có bạn gái."
“Tôi không tin!” Miểu Miểu nói: “Mà dù có đi chăng nữa thì tôi cũng không để ý, tôi thích anh, muốn bên anh!”
Trong giọng nói của Miểu Miểu mang theo cố chấp và điên cuồng khiến Từ Hạo Hoa cảm thấy lạnh lẽo. Miểu Miểu là cô gái ngoan hiền bảo thủ, cô ta đột nhiên đến tìm bạn trai cũ là gã thì đã hành động kỳ lạ, bây giờ còn nói thẳng không ngại làm người thứ ba.
Từ Hạo Hoa ý thức được chuyện này có chỗ không ổn.
Từ Hạo Hoa đẩy Miểu Miểu vào phòng rồi đóng cửa lại, nói:
“Miểu Miểu, em hãy bình tĩnh lại, ngày mai tôi đưa em về.”
Từ Hạo Hoa nói xong lấy thẻ gỗ hoa đào ra khỏi túi xem, do dự một chút lại nắm chặt, tiếp đó xoay người rời khỏi.
Sau khi Từ Hạo Hoa rời đi, Miểu Miểu đứng trong phòng biểu cảm lạnh lùng, so với vừa rồi tựa như hai người khác nhau. Miểu Miểu đầu tiên là nhíu mày, suy nghĩ một hồi, tiếp đó lại lộ ra nụ cười ngây thơ trong sáng.
Sáng sớm hôm sau, Từ Hạo Hoa đến nhà khách để tiễn Miểu Miểu về.
Lúc đưa Miểu Miểu rời đi, cô ta luôn ngoan ngoãn đi bên cạnh Từ Hạo Hoa, không nhắc lại những lời đã nói ngày hôm qua, cũng không làm chuyện gì kỳ lạ, khiến gã thở phào một hơi.
Nhưng Từ Hạo Hoa yên tâm hơi sớm.
Chủ nhật qua đi.
Thứ hai.
Lúc Cố Khanh vào lớp nhìn thấy Từ Hạo Hoa thì cau mày.
Hồi thứ bảy tuần trước cô nhìn thấy hoa đào khuếch tán bên người Từ Hạo Hoa, đã cố ý nhắc gã hãy cẩn thận. Hiện tại mới qua hai ngày, hoa đào bên người gã đã từ màu hồng thành màu sạm đen, xem ra Từ Hạo Hoa không thể tránh khỏi kiếp hoa đào.
Quả nhiên, Cố Khanh không đoán sai.
Buổi chiều, hai tiết lịch sử văn học cổ đại mới qua một nửa thì nghe có người ở ngoài cửa kêu Từ Hạo Hoa ra ngoài.
Từ Hạo Hoa đi ra ngoài, đối phương mới nói là chủ nhiệm khoa và hiệu trưởng đang đợi gã trên phòng hiệu trưởng, kêu gã đến ngay.
Hách Viện Viện ra ngoài đi vệ sinh, đi về vừa lúc trông thấy cảnh này vội chạy vào lớp:
“Khanh Khanh, Khanh Khanh, tôi mới thấy Từ Hạo Hoa bị kêu đi phòng hiệu trưởng, có phải là cái kia đến rồi không?”
Cố Khanh gật đầu, biểu cảm có chút nghiêm túc. Tình huống của Từ Hạo Hoa nghiêm trọng hơn lúc đầu nhiều, không biết kiếp hoa đào này sẽ có ảnh hưởng gì đây.
Hách Viện Viện vốn định hỏi tới, nào ngờ chuông vào học đã reo, cô ấy đành thôi.
Chiều hôm nay, Từ Hạo Hoa không quay về lớp.
Từ Hạo Hoa đi theo anh lớp trên đi hướng phòng hiệu trưởng mà lòng rất hoang mang.
Từ Hạo Hoa suy nghĩ một vòng vẫn không nghĩ ra nguyên nhân khiến chủ nhiệm khoa và hiệu trưởng cùng đợi mình ở phòng hiệu trưởng.
Hơn nữa anh lớp trên gọi gã đi qua luôn dùng ánh mắt tự cho rằng rất mịt mờ nhưng tràn đầy xem thường và tội nghiệp nhìn gã, khiến Từ Hạo Hoa hoang mang hơn.