Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học

Chương 40: Vô Đề

Chương 40: Vô Đề


Lao động và tình yêu, suy sụp và theo đuổi, thống khổ và vui sướng, sinh hoạt hằng ngày và xã hội to lớn, các loại xung đột đan xen, cười và khóc trộn lẫn trong đó.

Mới đầu khi đọc có nhiều chỗ Cố Khanh xem không hiểu thấu, nhưng đọc một lúc thì bị nội dung trong sách hấp dẫn, không chú ý động tĩnh bên cạnh mình.

Đọc xong một chương, Cố Khanh định nghỉ tạm rồi xem tiếp mới phát hiện trong góc bốn chỗ ngồi này từ khi nào có một người ngồi phía đối diện.

Đó là một ông già, tóc bạc phơ, chải kiểu tóc tỉ lệ hai tám thẳng thớm, trên sống mũi treo kính mắt tròn gọng vàng, đó là loại mắt kính thoạt trông rất cũ kỹ, mặc áo choàng.

Phỏng chừng là giáo sư già về hưu của trường, Cố Khanh nghĩ như vậy.

Đại học S có khá nhiều giáo sư già, sau khi về hưu được trường học mời trở lại làm giáo sư vinh dự, thường ở ký túc xá giáo viên gần trường học, trong khuôn viên nhà trường cũng thường thấy bóng dáng một số giáo sư già.

Cố Khanh không cảm thấy lạ với cách ăn mặc cũ kỹ của giáo sư già. Tuy đại học S là trường học lâu năm cỡ trăm năm nhưng rất thoải mái, bình thường cũng có học sinh mặc Hán phục vào lớp, thậm chí có giáo viên mặc áo tăng, cạo trọc đầu lên lớp.

Giáo sư già ngồi ở đối diện lên tiếng trước: "Quyển sách này khá hay.”

Cố Khanh gật đầu: “Đúng rồi, giáo viên vốn chỉ yêu cầu xem quyển sách này rồi viết một bài luận văn, không ngờ càng đọc càng thấy hay, em cảm giác như hiểu rõ một thời đại qua sách vậy.”

Nghe thấy Cố Khanh đáp lại, trên mặt giáo sư già lộ vẻ mặt giật mình, nhìn kỹ cô, dường như muốn nói gì.

Nhưng khi Cố Khanh ngẩng đầu lên thì giáo sư già giấu đi biểu cảm, vẻ mặt hiền lành bắt đầu thảo luận nội dung trong sách với cô.

Dù sao là thầy giáo, đưa ra nhiều quan điểm đều rất mới mẻ độc đáo, có ý tưởng tương tự hoặc khác với Cố Khanh, va chạm tư tưởng sản sinh ra tia lửa mới khiến cô như lấy được báu vật.

Giáo sư già ngồi phía đối diện cũng nói chuyện vui vẻ, vuốt râu, cảm thấy lâu rồi không được trò chuyện vui như vậy.

Bất giác thời gian trôi qua, di động trong túi của Cố Khanh rung lên.

Cố Khanh xin lỗi giáo sư già, cô lấy điện thoại ra

“Cậu đang ở đâu?” Là Hách Viện Viện gửi WeChat.

“Thì đọc sách trong thư viện, trong một góc bên phải tầng ba.” Cố Khanh trả lời lại đương nhiên.

Vừa gửi WeChat xong Hách Viện Viện đã nhắn lại: “Mau đi ra, đến cửa thư viện đi! Drama lớn nhất năm, kiếp hoa đào của Từ Hạo Hoa đến rồi, có hai cô gái đang lôi kéo anh ta hỏi rốt cuộc ai mới là bạn gái của anh ta!”

Cố Khanh nhíu chặt chân mày, kiếp hoa đào đến nhanh vậy?

Cố Khanh nhanh chóng thu thập đồ vật, nói với giáo sư già: “Xin lỗi thầy, em có việc cần đi ngay, hôm nay nói chuyện với thầy rất vui.”

Giáo sư già gật đầu, mỉm cười nói: “Đi đi! Tôi thích đọc sách, khi rảnh rỗi thích đi dạo trong thư viện, khi nào em rảnh rỗi cứ đến thư viện tìm tôi, chờ lúc khác chúng ta nói chuyện lâu hơn.”

Cố Khanh mang túi xách nhỏ chạy hướng cửa thư viện, vì không quay đầu lại nên cô không biết rằng ghế bốn người ngồi ở trong góc không có một bóng người.

Khi Cố Khanh đến cửa thư viện thì đã đông nghẹt người vây xem.

Hách Viện Viện mắt sắc, đứng trong vòng tròn ngoắc tay với Cố Khanh: “Khanh Khanh, bên này!"

Hách Viện Viện dựa vào rada tìm dưa lập tức phát hiện tình huống hai cô gái kéo Từ Hạo Hoa cùng lớp với mình không chịu buông tay.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất