Chương 5: Vô Đề
"Dù sao cũng phải ăn chút gì trước đã." Giọng của nữ sinh khác lại vang lên.
"Nếu không hay là đưa cậu ấy đến bệnh viện đi! Đã ba ngày rồi còn gì, lỡ tình trạng trở nên nghiêm trọng hơn thì sao?" Một nữ sinh khác có giọng nói dịu dàng lên tiếng.
Cố Khanh bị tiếng nói chuyện đánh thức, sau khi ngủ lâu như vậy, hiện tại cô đã khá hơn rất nhiều.
“Tớ không sao.” Cố Khanh chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, giọng mũi nặng nề cùng đôi mắt sưng húp.
Trạng thái này rõ ràng vừa khóc xong, ba người kia liền kinh ngạc hỏi, "Cố Khanh, cậu không sao chứ?"
Cố Khanh cũng biết bộ dạng bây giờ của cô có chút đáng sợ, cô xoa xoa mi mắt sưng tấy, nói: "Không sao, trước đó trong lòng tớ có chút khó chịu, nhịn không được liền khóc một hồi."
Họ đã ở cùng một ký túc xá được một năm, tất cả mọi người trong đây đều biết Cố Khanh là một đứa trẻ mồ côi, mặc dù họ cũng thắc mắc vì sao một cô gái mạnh mẽ như Cố Khanh lại khóc. Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều cùng chung ý tưởng với nhau, cũng không có hỏi tại sao.
"Ôi, đừng nói chuyện này nữa, Cố Khanh, ngủ lâu như vậy nhất định đói bụng rồi đúng không!Này, tớ mang cho cậu cháo thịt nạc ninh với trứng bắc thảo đó, còn có một cái bánh trứng nữa, cậu lo ăn no bụng trước đi." Giọng nói này là của Hách Viện Viện.
Đối phương có một khuôn mặt nhỏ mũm mĩm, khi cười lộ ra hai lúm đồng tiền, có thể nói Hách Viện Viện lớn lên có một khuôn mặt rất trẻ con.
“Cám ơn cậu.” Cố Khanh bước từ trên giường xuống, sờ sờ bụng, đói đến mức cái gì cũng không có cảm giác, chỉ khi chết một lần thì cô mới có thể hiểu được giá trị của sinh mệnh quý giá như thế nào.
Cố Khanh nâng niu từng ngụm cháo trong miệng, "Ai trả tiền đồ ăn cho tớ thế, tớ sẽ trả lại sau?"
“Tớ trả tiền rồi, không việc gì, lần sau chúng ta cùng nhau ăn sáng cậu có thể bao lại tớ mà.” Trần Nhất Khả xua tay, thầm nghĩ số tiền nhỏ này tính toán cũng phiền phức.
Tính tình của Trần Nhất Khả vốn luôn thẳng thắn như vậy.
Nếu là Cố Khanh của trước đó thì sẽ khác, là một sinh viên đại học cần đi làm thêm để trang trải học phí và tiền sinh hoạt, đồng thời có lòng tự trọng cao, cô nhất định sẽ chọn trả lại số tiền đó.
Nhưng bây giờ Cố Khanh lại cười với Trần Nhất Khả rồi đáp, "Được, lần sau tớ sẽ mời cậu ăn."
Đôi khi có những chuyện không cần phải tính toán quá rõ ràng.
Người còn lại là hoa khôi khoa tiếng Trung nơi Cố Khanh đang theo học, cô bạn cùng lớp hiền lành dễ mến Thẩm Thần.
Thẩm Thần lấy ra một tờ giấy từ trong ba lô của mình, xé một tờ trên cùng đưa cho Cố Khanh, “Đây là bài tập hôm nay giáo sưu Trương lưu lại.”
Cố Khanh đã xem qua, vừa đọc liền thấy tiêu đề là "Thế giới bình thường", yêu cầu là viết một bài luận về nó.
Trời ạ!
Bây giờ mới là ngày khai trường, vậy mà đã phải chuẩn bị viết luận văn rồi ư?!
"Bài luận này cũng không vội, trước khi thi giữa kì nộp lên là được. Chỉ là điểm của bài luận này cũng ảnh hưởng đến tổng điểm cuối kì, cho nên cậu phải làm nghiêm túc vào đấy." Thẩm Thần kiên nhẫn giải thích cho cô hiểu.
Trong lòng Cố Khanh liền cảm động.
Thật ra, ngoại trừ vấn đề thân thế của cô thì từ bé đến giờ cô đều gặp được những người rất tốt.
Giống như mẹ nuôi viện trưởng ở trại trẻ mồ côi, bà vẫn luôn chăm sóc cho đám trẻ trong trại rất chu đáo mà không hề than vãn nửa lời.
Giống như ba người bạn cùng phòng ở đại học, cho dù bọn họ đều biết cô là cô nhi nhưng chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt khác thường hay kì thị, ngược lại ba người ở chung với nhau rất hợp, Cố Khanh cũng cảm thấy rất thoải mái.