Chương 6: Vô Đề
Cố Khanh thấy lòng ấm áp.
Thật ra trừ việc thân thế thì Cố Khanh toàn gặp người khá tốt.
Như mẹ Cố trong viện cô nhi, luôn không oán không hối hận nuôi lớn bọn nhỏ trong viện.
Như ba người bạn cùng phòng trường đại học này, dù biết cô là cô nhi nhưng chưa từng lộ vẻ mặt khác lạ, bình thường ở chung như thế nào thì cứ cư xử như thế, khiến Cố Khanh rất thoải mái.
Sau khi tốt nghiệp đại học, bốn người vẫn thường xuyên liên hệ. Sau khi Cố Khanh bị thất nghiệp, Thẩm Thần đã độc lập gây dựng sự nghiệp làm ra một nhãn hiệu thời trang còn đề nghị Cố Khanh đến làm việc giúp mình.
Sau khi cảm ơn lời nhắc nhở của Thẩm Thần, Cố Khanh vuốt mặt dây đeo tay trên tay, trong lòng còn một chút mờ mịt không biết làm sao.
Kế tiếp cô nên làm gì đây?
Cố Khanh vuốt ve mặt dây đeo tay, cô còn chưa suy nghĩ rõ ràng, lúc trước sau khi chết thì linh hồn của cô đau đớn kịch liệt, lẽ nào là do mặt dây đeo tay này?
Nó có tác dụng gì? Cho người ta sống lại sao?
Khoảnh khắc ngón tay chạm vào mặt dây đeo tay bằng ngọc chất lượng không được tốt lắm, Cố Khanh phát hiện mặt ngọc lại nóng lên.
Cố Khanh sợ hãi nhìn mặt dây đeo tay bằng ngọc, muốn buông tay nhưng nó dường như dính chặt vào tay cô, không vứt đi được.
Cố Khanh không dám tạo động tĩnh quá lớn sợ bị các bạn cùng phòng phát hiện lạ thường, đành phải giả vờ không có chuyện gì xảy ra, cẩn thận rút ngón tay ra khỏi mặt dây đeo tay bằng ngọc.
Vị trí mặt dây đeo tay bằng ngọc tiếp xúc với ngón tay càng lúc càng cao, cảm giác hơi cháy bỏng.
Tiếp đó đầu ngón tay đau xót, dường như đổ máu, nơi dính với mặt ngọc đã buông lỏng.
Buông lỏng rồi?
Biểu cảm của Cố Khanh còn có chút hoảng hốt.
Cô giơ tay lên xem, ngón tay trắng nõn không có bất cứ vết thương, thoạt nhìn chẳng có gì xảy ra. Nhìn lại mặt dây đeo tay bằng ngọc, vẻ mặt của Cố Khanh căng thẳng, mất rồi.
Sợi tơ quấn mặt dây đeo tay còn đây, nhưng mặt ngọc đã biến mất.
Còn chưa kịp ngẫm nghĩ, trước mắt Cố Khanh tối đen, khi lại mở mắt ra thì cô trông thấy ngân hà rực rỡ.
Chính giữa ngân hà có một thứ giống quyển sách, bóng loáng như ngọc, xem màu sắc và hình dạng của nó rất giống mặt dây đeo tay bằng ngọc của cô.
Cô theo bản năng mím môi, chẳng lẽ đây chính là nơi bí mật của mặt dây đeo tay bằng ngọc?
Trong đầu Cố Khanh thoáng qua một suy nghĩ, tay chạm vào thứ giống hình dạng quyển sách, bỗng chốc quyển sách kia hóa thành một luồng sáng bay vào mắt của cô, mắt cảm giác mát lạnh.
Khi Cố Khanh lấy lại tinh thần thì đã ở trong phòng ngủ, nhớ lại cuốn sách ngọc kia thì sẽ cảm giác có thứ lơ lửng trong óc, rõ ràng là mặt dây đeo tay bằng ngọc của mình.
Cố Khanh vuốt cổ tay trống trơn, thầm nghĩ như vậy cũng tốt.
Tuy chưa tìm hiểu rõ ràng sách ngọc trong đầu có tác dụng gì, nhưng chắc chắn đây là thứ gì ghê gớm lắm, thảo nào cô chủ Hoắc nhất định phải tìm được nó.
Lần này sách ngọc trực tiếp chui vào đầu của mình, không ai có thể tìm ra nó thì tốt quá rồi.
“Cố Khanh, cậu ổn không? Thật sự không có chuyện gì sao?" Thấy Cố Khanh ngây người lâu, Thẩm Thần ngồi ở bên cạnh lên tiếng hỏi.
Cố Khanh nhìn sang Thẩm Thần, đang định nói chính mình không sao thì con ngươi bỗng nở to, bị dọa hết hồn.
Ở trong mắt Cố Khanh đã thấy Thẩm Thần trở nên khác lạ.
Có luồng sương mù màu trắng mông lung phủ toàn thân Thẩm Thần, ngẫu nhiên có mấy luồng sương mù màu xanh mỏng manh lướt qua người cô ấy. Hơn nữa những luồng sương mù này chỉ xuất hiện trong phạm vi nửa mét quanh người Thẩm Thần.