Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học

Chương 56: Vô Đề

Chương 56: Vô Đề


Cố Khanh nói:

"Mẹ Viên, xin hãy nhận lấy số tiền này, mua đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp cho bọn nhỏ, học tập dụng cụ gì đó, cái nào nên đổi thì hãy thay mới.”

Tay của mẹ Viên khẽ run.

Cố Khanh là sinh viên nữ năm hai, thường ngày chỉ miễn cưỡng kiếm chút phí sinh hoạt, cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?!

Mẹ Viên không muốn hoài nghi đứa trẻ mình một tay nuôi lớn làm chuyện xấu, hỏi: "Số tiền này con kiếm ở đâu ra?”

Cố Khanh đã chuẩn bị từ trước.

Cô mở ra điện thoại, vào trang web phiên dịch, chỉ ra nhiệm vụ phiên dịch mình vừa làm và cấp bậc của mình, nói:

“Con học tiếng Pháp và tiếng Nhật, hiện tại làm phiên dịch trên mạng. Mẹ nhìn này, đây là nhiệm vụ phiên dịch gần đây của con, làm xong có ba nghìn tệ.”

Mẹ Viên đeo kính mắt xem một lúc mới hơi yên tâm, nhưng vẫn không chịu thu tiền:

“Con đã là cô gái trưởng thành, khó khăn lắm mới kiếm được chút tiền, mua quần áo mỹ phẩm cho mình đi, miễn cho bị bạn bè xem thường."

Cố Khanh lại nói: "Trong tay con còn một chút tiền, mẹ hãy yên tâm. Hơn nữa con tìm được việc kiếm nhiều tiền rồi, về sau sẽ liên tục có tiền, mẹ đừng sợ con không có tiền."

Cố Khanh nói một hồi mẹ Viên mới chịu nhận số tiền kia.

"Đúng rồi." Cố Khanh cố ý vô tình hỏi: “Mẹ Viên, con nghe bạn học nói bây giờ tra cô nhi viện nghiêm khắc lắm, phải xử lý nhiều thủ tục, nếu không có thủ tục đầy đủ chẳng những bị phạt tiền, còn hủy cô nhi viện. Chỗ chúng ta chắc không có vấn đề gì chứ?”

Mẹ Viên không rõ tại sao Cố Khanh đột nhiên hỏi điều này, chỉ cho rằng cô quan tâm tình huống của cô nhi viện, nghiêm túc trả lời:

“Thủ tục của cô nhi viện chúng ta tuyệt đối không có vấn đề, mỗi năm mẹ đều kêu Tiểu Hà đi xác nhận với ngành tương quan, cô nhi viện chúng ta hoàn toàn chính đáng.”

Tiểu Hà là con gái của mẹ Viên, Cố Khanh gọi là chị, cũng hỗ trợ trong cô nhi viện.

Cố Khanh nghe mẹ Viên nói, cô không để bà nhìn thấy ánh mắt mình thay đổi. Nếu mẹ Viên nói là thật thì đời trước cô nhi viện bị cháy, tất cả tư liệu đều bị đốt sạch đúng như suy đoán của cô, không phải chuyện ngoài ý muốn?!

Cố Khanh nhớ lại, mẹ Viên bị phỏng, cuối cùng vết thương lở loét qua đời. Ngành tương quan nói thủ tục của cô nhi viện không đầy đủ, dường như chị Tiểu Hà còn la hét vài ngày rằng không thể nào. Nhưng về sau, không biết tại sao Tiểu Hà không la ó nữa, một mực giữ im lặng, về sau không còn gặp chị ta nữa.

Nay xem ra không thoát khỏi mấy chữ uy hiếp và dụ dỗ.

Cố Khanh cười cười, đổi đề tài:

“Vậy mẹ Viên còn nhớ ngày xưa con đến cô nhi viện như thế nào không?”

“Sao không nhớ được chứ!”

Mẹ Viên híp mắt, dường như trở lại hơn hai mươi năm trước:

“Hôm đó mẹ ra cửa sớm, thấy con hồi ấy còn là em bé sơ sinh bị đặt ở trước cửa, tã lót quấn người là tơ lụa mới tinh, bên trong kẹp vải bông, đáng yêu như ngọc tuyết.”

“Thời đó mà dùng loại vải dệt như vậy thì mẹ chắc chắn con là con của nhà giàu, không thể nào bị đưa đến cô nhi viện! Mẹ còn cố ý báo cảnh sát, nghĩ rằng có người lạc mất con chắc sẽ quay về tìm. Nhưng từng ngày trôi qua, con lớn phổng phao nhưng vẫn không có người đến tìm.”

Cố Khanh nghe mẹ Viên kể, chân mày nhíu lại. Sự tình càng lúc càng phức tạp.

Nếu năm đó chính mình là bị người ta trộm đi bỏ ở cô nhi viện, vậy mẹ Viên đã báo cảnh sát, không có lý nào cha mẹ không tìm được chính mình, chỉ có thể nói là có sức mạnh nào đó cản trở bọn họ.

Nhớ lại cô chủ Hoắc gây ra cái chết cho mình, nếu kẻ bắt cóc có liên quan với nhà họ Hoắc, vậy thì bọn họ muốn mặt dây ngọc thì nên sớm tìm đến cô, chứ không phải đợi cô tự đi Bắc Kinh, khiến cô Hoắc ngẫu nhiên phát hiện ra chính mình.

Nghĩ như vậy, chuyện năm xưa chắc có ba phe.

Phe thứ nhất là cha mẹ của cô, ước chừng họ tích cực tìm cô.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất