Chương 57: Vô Đề
Phe thứ hai là kẻ bắt cóc cô, hẳn là bọn họ tìm mặt dây ngọc mà cô mang trên người, bọn họ không quan tâm cô sống hay chết, là phe cô chủ nhà họ Hoắc.
Phe thứ ba phỏng chừng chờ phe thứ hai bắt cóc cô xong chặn đường trộm cô đi, rồi đặt ở cô nhi viện. Người này hẳn là muốn khiến cho cô sống, nhưng không chừng người đó đã chết rồi, nên tin tức về cô cũng bị đứt đoạn.
Cố Khanh nhìn về hướng mẹ Viên, nếu đời trước bà gặp họa vì bị cô liên lụy, vậy cô phải trước tiên bóp chết nhân tố này.
"Mẹ Viên, hiện giờ con muốn tìm cha mẹ của mình, mẹ có thể cho con những tư liệu năm xưa con đến cô nhi viện được không?”
Con nít ở cô nhi viện sau khi lớn lên cũng có nhiều người yêu cầu giống như vậy, mẹ Viên gật đầu, nói:
“Đương nhiên là được, hôm nay mẹ sẽ sửa sang lại xong hết, ngày mai đưa cho con.”
Cố Khanh do dự một chút, lại nói:
“Mẹ Viên, về sau nếu có người đến cô nhi viện hỏi thăm về con thì mẹ hãy nói là vì nhà con nghèo nên cha mẹ bỏ con trong cô nhi viện được không?”
“Mẹ cũng biết tình huống của con lúc ấy, chắc chắn trong nhà xảy ra chuyện gì, trước khi chưa tìm được người nhà tốt nhất không nên để lộ ra gây thêm trắc trở.”
Mẹ Viên khó hiểu, tại sao Cố Khanh phải trịnh trọng nhờ bà che giấu thân thế của cô, dường như chắc chắn có người sẽ tìm tới.
Nhưng đây là đứa trẻ mình nuôi lớn, mẹ Viên biết Cố Khanh có tính độc lập tự lập từ nhỏ, cho nên bà liền đồng ý.
“Được rồi, chúng ta không nói những chuyện này nữa. Mẹ Viên, con mang một món quà cho mẹ này, chắc chắn mẹ sẽ thích.”
Cố Khanh lấy ra một hộp gỗ đưa cho mẹ Viên.
Mẹ Viên hân hoan nhận lấy, trong miệng còn lầu bầu: “Mua quà làm gì, lãng phí tiền."
Khi mẹ Viên mở nắp hộp ra thì nhoẻn miệng cười.
Trong hộp gỗ là tượng gỗ Quan Âm to cỡ bàn tay mà Cố Khanh mua ở phố Đồ Cổ.
Mẹ Viên vuốt tượng Quan Âm, rõ ràng chạm trổ bình thường, nhưng không biết tại sao bà cảm thấy Quan Âm mặt mũi hiền từ, khiến người rất thoải mái.
Mẹ Viên lườm Cố Khanh:
“Quan Âm Bồ Tát sao có thể đặt trong hộp gỗ, phải lấy ra thờ.”
Cố Khanh vuốt sống mũi, nhìn mẹ Viên đặt tượng Quan Âm lên bàn thờ, lại thắp một nén nhang, làn khói bay lên, tăng thêm phần trang nghiêm mông lung cho tượng Quan Âm.
Mẹ Viên lạy tượng Quan Âm, có thể thấy bức tượng tỏa ra một lớp sương mù trắng mỏng manh bao bọc toàn bộ cô nhi viện.
Đám nhóc ở ngoài sân trong khoảnh khắc cảm thấy có dòng nước ấm chảy qua trong tim.
Sắc trời mờ tối.
Xe của gia đình ba người Trần Nhất Khả ngừng trên con đường quê nhỏ.
Trong xe, ba người còn giữ vẻ mặt nghĩ mà sợ.
Vừa rồi xe của họ suýt đụng vào một chiếc xe máy từ đối diện chạy tới, may mắn kịp xoay tay lái tránh đi xe máy, đụng vào gốc cây nhỏ ở bên cạnh.
Gia đình ba người Trần Nhất Khả vốn đang chạy trên con đường đi hướng nhà bà nội của cô.
Trần Nhất Khả dần dần có chút buồn ngủ, khép mắt lại.
Đột nhiên chỗ ngực bị nóng lên khiến Trần Nhất Khả bừng tỉnh, thấy cha của mình mơ màng lái xe sắp đụng vào chiếc xe máy từ phía đối diện chạy tới.
“Cha ơi, coi chừng phía trước!”
Tiếng thét chói tai của Trần Nhất Khả khiến Trần Dương Minh nhanh chóng tỉnh táo lại, lập tức đánh tay lái, né qua xe máy.
Nhưng vì nhanh chóng thay đổi phương hướng nên xe của họ đụng vào một gốc cây ven đường, may mắn là ba người đều thắt dây an toàn, xung lực đụng cây bị cản bớt, không ai bị thương.
Trần Nhất Khả thở hồng hộc một lúc sau lấy bùa hộ mệnh ra khỏi cổ áo, mắt thường có thể thấy lá bùa vừa rồi còn làm cô bị nóng da đang nhanh chóng tối xuống, biến thành tờ giấy vụn vô dụng.
Nếu không có Cố Khanh nhắc nhở và bùa hộ mệnh, gia đình Trần Nhất Khả vẫn sẽ chạy tới nhà bà nội, nhưng cô ấy ngồi ở ghế sau sẽ không thắt dây an toàn, không có tiếng hét lớn của cô ấy thì dù Trần Dương Minh kịp bẻ tay lái trước khi đụng trúng người nhưng sẽ gặp xung lực mãnh liệt hơn hiện tại.