Chương 62: Vô Đề
Chừa một tấm bùa hộ mệnh cho mẹ Viên, còn lại bốn tấm cô đều vẽ bùa hộ mệnh, có thể nói xác suất thành công trăm phần trăm.
Nhưng Cố Khanh chỉ cho chủ tiệm để râu, à, tên của ông ta là Tiền Đồ, một tấm bùa hộ mệnh. Một mặt là vì che giấu xác suất thành công vẽ bùa của mình, mặt khác, tấm bùa hộ mệnh này là thăm dò, là cơ sở hợp tác về sau của bọn họ.
Ra cửa tiệm, Cố Khanh còn chưa nói gì Thẩm Thần đã lên tiếng trước:
“Khanh Khanh, về sau nhớ che giấu xác suất thành công vẽ bùa của mình, bọn tôi cũng sẽ giữ bí mật cho cậu, coi như lúc trước không nhìn thấy gì.”
Trần Nhất Khả cùng Hách Viện Viện cũng liên tục gật đầu, biểu thị bọn họ đều sẽ không nói ra.
Cố Khanh nghe, thấy lòng ấm áp. Đời trước đến hiện tại, những người bạn này chưa từng khiến cô thất vọng.
Ra cửa hàng pháp khí, bốn người không quay về trường, nhìn sắc trời còn sớm, quyết định đi phố Đồ Cổ dạo chơi.
Cố Khanh cũng không có ý kiến. Lần trước đi phố Đồ Cổ trùng hợp mua được tượng Quan Âm khiến cô bị ghiền kiểm lậu.
(
) Từ chuyên dụng trong đồ cổ, vì đồ cổ có hàng giả lẫn thật, kiểm lậu nghĩa là chọn thứ nhìn như không có giá trị, nhưng thật ra đó là hàng hiếm.
Trần Nhất Khả đến phố Đồ Cổ cũng nhớ tới tượng Quan Âm, thuận miệng hỏi:
“À, lần trước cậu mua tượng Quan Âm có gì khác biệt không? Về sau không thấy cậu lấy ra làm tôi suýt quên luôn.”
Dù sao lần trước vì mua được tượng Quan Âm mà hai người hợp sức diễn kịch, tượng Quan Âm này hẳn là cũng không đơn giản.
Cố Khanh cười nói: “Hôm mười một tôi lấy về đưa cho mẹ nuôi viện trưởng. Tượng Quan Âm kia tuy chất liệu bình thường, nhưng được Phật tử thành kính thờ nhiều năm, có chút năng lực bảo vệ bình an, bởi vậy đặt ở cô nhi viện để che chở mọi người rồi.”
Trần Nhất Khả thế này mới sực tỉnh ngộ: “Vậy là hôm nay cậu lại muốn kiểm lậu hả?”
“Vậy Khanh Khanh, cậu nhìn ra được cái nào là đồ cổ không?” Hách Viện Viện đến phố Đồ Cổ cũng có chút nóng lòng muốn thử, nhớ tới năng lực đặc biệt của Cố Khanh nên hỏi thử.
Cố Khanh lắc đầu: “Tôi chỉ phân biệt được khí tràng của pháp khí. Đồ cổ đa số đều không phải pháp khí, tôi không hiểu lắm."
“À, vậy thôi.”
Hách Viện Viện có chút thất vọng, xem ra không thể thấy cảnh Khanh Khanh kiểm lậu, giết chóc bốn phương rồi. Nhưng Hách Viện Viện nhanh chóng nâng cao tinh thần, chốc lát nhìn bên này, xem chỗ kia, hào hứng chọn đồ.
Cố Khanh nhìn ba người, Trần Nhất Khả cùng Hách Viện Viện thoạt trông khí vận bình thường. Ngược lại Thẩm Thần, quanh thân có đồng tiền màu vàng quay quanh.
Cố Khanh hỏi dò: "Thần Thần, cậu không đi mua thứ gì chơi thử à?”
Thẩm Thần do dự nhìn xung quanh, nhẹ lắc đầu, định nói là chính mình xem không hiểu, không muốn mua.
Cố Khanh nhìn thấy đồng tiền màu vàng bên cạnh Thẩm Thần biến nhỏ, mờ dần thì vội nhắc nhở: “Hôm nay cậu cứ chọn đi, dường như tài vận rất tốt đấy!”
“Thật không?” Thẩm Thần xoe tròn đôi mắt như làn nước hồ thu, lộ ra vẻ mặt dào dạt hứng thú: “Vậy tôi phải xem thật kỹ.”
Cố Khanh gật đầu, nói: “Cứ mua theo ý thích của mình, không cần cố ý mua thứ đắt tiền.”
Bốn người tản ra, đi tìm thứ mình cảm thấy thích.
Mục tiêu của Cố Khanh là lắc tay.
Từ khi sách ngọc biến mất, đi vào đầu của cô, trên tay không có lắc đeo cứ cảm thấy trống rỗng không thói quen. Cố Khanh muốn lại tìm một mặt đeo ngọc thích hợp đeo lên cổ tay, tốt nhất là pháp khí.
Đồng thời cũng là vì để phòng ngừa.
Tuy Cố Khanh đã mang tư liệu ra cô nhi viện, còn bỏ vào tủ sắt trong ngân hàng, nhưng khó bảo đảm sẽ không có người giống như cô chủ nhà họ Hoắc lúc trước ngẫu nhiên nhận ra cô.
Xem tình huống đời trước thì bọn họ biết Cố Khanh có mặt ngọc, nhưng không biết hình dạng và tác dụng của mặt ngọc, điều này cho cô có không gian thao tác.
Lại mua một mặt đeo ngọc, tốt nhất là pháp khí, đến lúc đó có người đến cướp thì lấy nó che mắt.
Trong phố Đồ Cổ muốn tìm đồ dỏm thì có đầy khắp nơi, gần như chiếm chín mươi chín phần trăm tất cả vật bán.