Chương 79: Vô Đề
Phùng Quân lập tức đáp:
“Chúng tôi sẽ giải quyết giúp cô!”
Hành động của Phùng Quân rất nhanh.
Cố Khanh cũng không biết anh ấy dùng biện pháp gì thay cô xin phép trường học, cố vấn học đường còn hiền lành dặn cô cố gắng trợ giúp đồng chí cảnh sát phá án.
Nhân viên cùng đi bắt tội phạm nhanh chóng tập hợp với nhau.
“Anh em, có thể tìm được không vậy?” Lý Binh bị Phùng Quân kêu đến.
Khâu thẩm vấn đi vào ngõ cụt, nên nghe Phùng Quân nói có manh mối của bọn bắt cóc Lý Binh liền mang người chạy tới.
Phùng Quân mặt không đổi sắc bắt đầu nói dối: “Một tay trong của tôi nói đã phát hiện bọn chúng, chẳng qua đối phương luôn di động. Chúng vừa dừng lại, tay trong liền gọi điện thoại cho tôi.”
Bởi vì nhờ Phùng Quân mới có manh mối về thân phận của Trịnh Thiết Trụ, nên Lý Binh không hoài nghi.
Lý Binh thấy Cố Khanh ngồi ở ghế sau xe, kinh ngạc hỏi: “Anh em, cô gái này là?"
Phùng Quân lời ít mà ý nhiều trả lời Lý Binh: “Đối tượng bảo hộ đặc biệt, là ai thì cậu đừng hỏi, chúng ta lo đi bắt người quan trọng hơn."
Lý Binh vừa quay đầu vừa lẩm bẩm: “Bỗng nhiên nói chính mình có manh mối, nếu không phải làm anh em nhiều năm, tin tưởng nhân phẩm của anh thì tôi đã hoài nghi anh quấy rối tôi! Còn không cho tôi hỏi”
Dọc đường đi, Phùng Quân không nói địa điểm cụ thể, cứ bảo quẹo trái, quẹo phải, đi thẳng, dùng phương thức như vậy nói cho người lái xe nên đi hướng nào. Trên thực tế là Cố Khanh lén dùng động tác tay cho Phùng Quân biết phương hướng.
Điều này khiến Lý Binh càng thêm nghi ngờ, có ai chỉ đường kiểu này? Anh ta hoài nghi Phùng Quân che giấu sự tình gì.
Một hàng ba chiếc xe cuối cùng chạy đến khu nhà xưởng cũ bỏ hoang. Nhà xưởng gần như đã bị bỏ hoang, không có ai, chỉ có chỗ gác cổng dường như có bóng người. Đối diện dường như là khu ký túc xá của công nhân, hiện tại không có công nhân, những người ở đây đều là không có tiền thuê nhà.
Lý Binh xuống xe, nhìn bốn phía, hỏi Phùng Quân: “Ở đây hả?”
“Đúng.” Phùng Quân nhận được ám hiệu của Cố Khanh, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, ngoài miệng nói: “Tôi nhận được tin đối tượng ở trong nhà trệt dân cư một tầng đối diện nhà xưởng.”
Đáp án này nằm ngoài dự đoán.
Trong tình huống bình thường, vì trốn truy bắt, nhà xưởng bỏ hoang rộng rãi mà bốn phương thông suốt mới là chỗ núp tốt nhất. Nhưng đối phương đi ngược lại, ở trong ký túc xá đối diện nhà xưởng?
“Không ở nhà xưởng? Chà, còn biết đấu tâm lý nữa chứ.” Lý Binh đi hướng chòi gác cổng trước nhà xưởng, tuy nhà xưởng bỏ hoang nhưng bên trong dường như còn có một ông già canh giữ.
“Bác ơi cho hỏi, gần đây có phải là có một nhóm người mang theo mấy đứa trẻ lại đây không?”
Ông già giữ cửa dường như bị giật mình, sau đó che miệng chỉ hướng nhà trệt thấp bé phía đối diện, ra hiệu người mà Lý Binh muốn tìm ở nơi đó.
Lý Binh nhe răng cười, vung tay lên, mấy anh em cầm súng cẩn thận tới gần khu ký túc xá.
Ông già nhúc nhích chân mày, tay đút vào túi, dường như định lấy ra cái gì.
Cố Khanh núp sau lưng Phùng Quân bỗng lên tiếng: “Ông già trông cửa có vấn đề, dường như là thành viên trung tâm của tổ chức đó.”
Cố Khanh thấy màu máu lan tràn quanh người ông già, ngay cả quỷ đều không thể đến gần.
Khí vận màu máu như vậy chắc chắn là loại người trên tay dính nhiều máu. Hơn nữa cách ông già mấy mét có quỷ hồn tàn khuyết đang lơ lửng, bộ dạng con nít, chẳng qua đã không có thần trí.
Phùng Quân vốn định đi theo nhóm người Lý Binh, nghe Cố Khanh nói thì giật thót tím, quét mắt qua ông già trông cửa, bộ dạng trung thực, nhưng tay đang đút vào túi, trong túi căng phồng hình dạng hơi giống súng ngắn!
Phùng Quân nhanh như tia chớp tiến lên hai bước, quặc tay ông già ra sau, mấy người Lý Binh ngạc nhiên quay đầu lại, khi Cố Khanh lấy cây súng ra khỏi túi đối phương mới khiến các cảnh sát hiểu ra.
Ông già trông cửa này là đồng bọn với băng bắt cóc con nít!
Không có đánh rắn động cỏ, hành động bắt lần này rất thuận lợi.