Chương 78: Vô Đề
Tuy nhiên, mọi người chỉ đến ăn cơm, hai bên không quen nhau, trong lúc ăn vô tình nghe được chuyện của người khác, bốn người không muốn nhúng tay vào, sau khi ăn xong thì rời khỏi.
Hai ngày sau.
Cố Khanh lại gặp Phùng Quân.
Anh ấy mang theo vợ và con đến, nói muốn mời Cố Khanh ăn cơm.
Hai bên hẹn nhau trong một phòng riêng của nhà hàng.
"Cố đại sư." Suy xét thật lâu, Phùng Quân chọn dùng xưng hô này: “Tôi đã điều ra, điều cô nói đều là thật.”
Cố Khanh âm thầm liếc qua Trịnh Thiết Trụ đứng trong góc:
“Nếu anh đã xác định thì nên xuất phát đi tìm mẹ của mình, hình như bà ấy còn bị bệnh, sức khỏe không tốt.”
Phùng Quân gật đầu, nói: “Tôi biết, nhưng tôi không biết nên nói chuyện này với bà ấy thế nào.”
“Lúc trước cô nói cha của tôi bị tổ chức lừa bán phát hiện ông theo dấu nên mới có đồng sự bên chúng tôi phát hiện tổ chức lừa bán, nhưng chỉ bắt được hai người, không tìm được thành viên khác, cũng không thấy mấy đứa nhỏ. Các đồng nghiệp của tôi đã thẩm vấn một ngày một đêm, vẫn không có manh mối, hiện tại thời gian rất khẩn cấp, tôi muốn hỏi là cô có phương pháp đặc biệt gì không?”
“Ý anh nói loại phương pháp nào?” Cố Khanh bỗng cảm thấy thật thú vị.
Một cảnh sát, còn là cảnh sát hình sự mà hỏi thần côn có phương pháp phi khoa học nào có thể trợ giúp cấp tốc phá án?
Cố Khanh còn chưa nghĩ ra cách gì thì thấy quỷ hồn của Trịnh Thiết Trụ bay tới, nói: "Ta có biện pháp, ta có thể tìm được những người này. Trong số chúng có hung thủ giết ta.”
Cố Khanh ngẫm nghĩ, đã hiểu.
Trịnh Thiết Trụ vốn đi theo hung thủ giết mình, nhưng bởi vì chấp niệm là tìm kiếm con trai, ngược lại bám theo Phùng Quân.
Nếu bây giờ muốn tìm người thì chỉ cần đi theo quỷ hồn Trịnh Thiết Trụ.
Không ngờ thứ chuẩn bị phòng hờ rốt cuộc vẫn sử dụng.
Cố Khanh lấy một chai thủy tinh ra khỏi túi xách, nhìn Phùng Quân, nói: "Không biết anh Phùng có muốn thấy cha của mình không? Ông ấy nói có thể tìm được những người này."
“Chẳng phải cha của tôi đã” Phùng Quân nói được một nửa mới phản ứng lại ý tứ trong lời của Cố Khanh.
Lấy lại bình tĩnh, Phùng Quân nhận lấy chai thủy tinh trong tay Cố Khanh: “Tôi cũng muốn thấy ông tận mắt, nói vài câu với ông.”
Văn Đình kéo tay áo của Phùng Quân, nói với Cố Khanh: “Đại sư cũng cho tôi một phần đi! Tôi làm con dâu, dù gì cũng nên gặp cha chồng.”
Nhóc mập thì bỏ đi, cậu bé còn nhỏ tuổi, dù không dùng nước mắt trâu cũng có thể nhìn thấy thứ người ngoài không thấy được, chẳng qua sau khi lớn lên thì dần dần không nhìn thấy nữa.
Nhóc mập mới tỉnh ngủ đang liên tiếp nhìn hướng Trịnh Thiết Trụ, hiển nhiên là phát hiện nơi đó có một ‘người’.
Vẻ mặt Trịnh Thiết Trụ vui mừng.
Con trai, con dâu đều muốn thấy hắn, phải cố gắng giữ thân hình, không thể quá kích động biến thành mặt quỷ dọa sợ bọn họ!
Hai vợ chồng bôi nước mắt trâu theo cách Cố Khanh chỉ dẫn.
Trong mơ hồ lại mở mắt ra, liền thấy cách chỗ bọn họ không xa có thêm một bóng dáng.
Phùng Quân lập tức nhận ra: “Cha!”
Văn Đình ngồi bên cạnh vẫn thấy sợ, dù sao là quỷ là thần, hơi bị khủng bố với nữ giới. Nhưng Trịnh Thiết Trụ giữ bộ dạng hồi còn sống, Văn Đình cố kiềm chế run rẩy, cũng gọi một tiếng cha.
“Đây!” Môi Trịnh Thiết Trụ mấp máy lên tiếng, giọt nước mắt rơi.
Hai cha con nhìn nhau không nói nên lời, nhưng trong lòng dâng trào cảm xúc.
Cố Khanh ở bên cạnh giải thích: “Là như vậy, cha của anh nói hung thủ giết ông ấy không bị bắt, ông có thể cảm ứng được hung thủ đang ở đâu, chỉ cần đi theo quỷ hồn của cha anh liền có thể tìm được mấy kẻ bắt cóc con nít.”
Cố Khanh do dự nói: "Hiện tại vấn đề là, nước mắt trâu trong tay tôi chỉ có hiệu quả trong năm phút.”
Thời gian ngắn ngủi hiển nhiên là không đủ cho bọn họ đi bắt người.
Phùng Quân nghe vậy liền hỏi: “Vậy đại sư, có thể mời cô đi cùng tôi không?”
Nếu Cố Khanh đi thì có thể tùy thời biết tình huống của Trịnh Thiết Trụ.
Cố Khanh không có ý kiến, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, nhưng
“Bên trường học của tôi thì tính sao?”