Chương 19 - Vô đề
Mẹ của tiểu béo là Từ Tú Hương đang cùng với chồng là Đàm Lập Bang lo lắng vây quanh tiểu béo, đi tới đi lui với vẻ mặt nôn nóng. Nghe thấy tiếng bước chân hai người ngước lên nhìn, thấy một cô bé cỡ tuổi tiểu béo đang đi tới, Từ Tú Hương nhìn một hồi mới ngạc nhiên hỏi “Con là…Sở Từ?”
Phụ huynh của lớp tiểu béo không có ai là không biết Sở Từ, bởi vì Sở Từ quá nổi tiếng, ai cũng biết lớp học có một cô ngốc rất xinh đẹp, nghe nói Sở Từ trị hết bệnh Từ Tú Hương vốn không tin, nhưng tiểu béo mỗi ngày về nhà đều kể Sở Từ dài Sở Từ ngắn, bây giờ thấy Sở Từ mặt mày thông minh còn có một chút giảo hoạt bà mới tin Sở Từ đã hết ngốc.
Sở Từ cười nói “Dạ chào dì, là con ạ. Hôm nay tiểu béo không đi học nên lão sư bảo con tới đưa bài tập cho cậu ấy.”
Lần đầu nghe Sở Từ nói chuyện, Từ Tú Hương hơi hoảng hốt, bà nói “Cám ơn Sở Từ, bộ dáng Đông Đông như bây giờ….Cũng không biết khi nào mới khỏi nữa.”
Nói xong bà che miệng khóc lên, Đàm Lập Bang cũng không nói gì chỉ ngồi hút thuốc không ngừng. Sở Từ nhíu mày nhìn tiểu béo, mới một ngày không gặp mà mặt mũi tiểu béo đã ám đi rất nhiều, cái mặt trước kia vừa béo vừa trắng bây giờ vàng như nến, như là một chồi non bị rút mất tâm, không có chút sinh khí, ánh mắt cũng dại ra không giống một đứa trẻ 10 tuổi.
“Dì ơi, cậu ấy bị sao vậy ạ?”
Từ Tú Hương khóc nói “Cũng không biết là làm sao, hôm qua vẫn còn tốt, nhưng tối đến dì về là nó cứ như vậy, cứ nói mãi mấy thứ dì chưa từng nghe bao giờ, có lúc bình thường lúc lại nổi điên, trong nhà hình như cũng có đồ vật không sạch sẽ.”
“Đồ vật không sạch sẽ?”
“Đúng vậy…” Từ Tú Hương nói tới còn có chút sợ, bà nhìn Đàm Lập Bang rồi nói “Đêm qua dì gọi điện thoại muốn tìm người tới làm phép giúp Đông Đông, ai ngờ vừa lấy di động ra gọi nó đã tự cúp máy cứ như có người đang nhấn di động của dì, thử mấy lần đều như thế, ba của Đông Đông cũng thấy được, hai chúng ta rất sợ nên ôm Đông Đông trốn ở trên giường, lúc đó dì lại thấy ngứa lỗ tai như có tóc của ai rơi xuống tai dì vậy, cũng cảm thấy có người đang xem di động của dì…”
Sở Từ lập tức hỏi “Vậy đồ vật trong nhà dì có cái gì khác không? Hay là mấy ngày nay có mang cái gì về nhà không ạ?”
Từ Tú Hương nghĩ một lúc mới nói “Cũng không có gì lớn, chỉ có lu nước tối hôm qua di chuyển vị trí, không biết có phải Đông Đông nghịch hay không, còn đồ vật mới mang về thì…”
Bà nhìn phía Đàm Lập Bang, ánh mắt ông né tránh một chút mới nói “Mỗi ngày đều có thu đồ vật mới, làm sao tôi biết hết được?”
Rõ ràng Đàm Lập Bang đang nói dối, người này rất khôn khéo, có đầu óc kinh doanh, mấy năm này cũng có tài vận, thường xuyên phát tiền tài bất chính. Như vậy cũng là lạ, một thương nhân thu mua phế liệu còn có thể phát tiền tài bất chính, chẳng lẽ ông ta dựa vào mấy cái bao nilon hay chai nước ở bãi rác sao? Mơ cũng không có! Sở Từ cong môi cười, ánh mắt lạnh lẽo “Chú Đàm, mấy ngày nay con có học một ít về cách xem bói với Đại sư trong miếu gần nhà, nói sao nhỉ? Chú Đàm gần đây rất có tài vận, lúc nào cũng phát tiền tài bất chính, không qua mấy năm sẽ có thân gia ngàn vạn, nhưng mà chú ạ, tục ngữ cũng đã nói có vay có trả, chú mượn đồ từ âm huyệt tới đi bán có hỏi qua chủ hộ chưa?”
Đàm Lập Bang vừa nghe liền kinh hãi, ông đứng dậy “Con…con nói vậy là sao?”
Sở Từ cười cười, người thu phế liệu như Đàm Lập Bang nhìn như là thu phế liệu, nhưng thật ra sau lưng còn có nghề khác, Sở Từ tính ra mấy năm nay ông luôn phát tài bất chính, ngón tay và trên mặt đều bao quanh âm sát khí, âm sát khí này đến từ cổ mộ, không khó để đoán ra những họa động lén lút của Đàm Lập Bang.
Sở Từ nói “Con cũng đã nói, lấy đồ vật ở cổ mộ, nếu gặp những người đi đầu thai rồi còn đỡ, nếu gặp quỷ hồn còn ở thì không xong. Đồ vật ở cổ mộ đã có sát khí rất nặng, bây giờ còn thêm sát khí của quỷ, cho dù chú không bị hại nhưng cũng có thể ảnh hưởng tới người nhà của chú, Đông Đông bị quỷ nhập thân chỉ sợ cũng là do mấy thứ chú mang về nhà này. Con nghĩ, tới bây giờ còn chưa tìm người đến làm phép là do chú sợ đồ vật không sạch sẽ trong nhà khiến người khác chú ý đúng không?”
Đàm Lập Bang và Từ Tú Hương liếc nhìn nhau, Từ Tú Hương nhìn Đàm Đông Đông, sau đó không nhịn được khóc lên “Tôi đã nói rồi, đừng làm chuyện thiếu đạo đức này, sớm muộn gì cũng có báo ứng! Bây giờ Đông Đông thành như vậy, nếu Đông Đông không khỏe lại tôi cũng không ở cùng ông nữa!”
Đàm Lập Bang chỉ có một đứa con làm sao lại không đau lòng cho được? Ông nhìn Sở Từ, mắt lạnh lẽo “Con cũng rất lợi hại, không ngờ Đông Đông còn có bạn học như vậy.”
Nụ cười của Sở Từ lạnh xuống, Đàm Lập Bang tới bây giờ vẫn chưa biết sai có thể thấy được con trai và tiền tài được ông đặt nặng ngang nhau.
“Chú, chú xác định muốn bảo vệ đồ vật mà không cần người sao? Nếu cứ như vậy, hồn phách của Đông Đông bị quỷ ngăn chặn, sau này cho dù đuổi quỷ đi rồi Đông Đông cũng không tỉnh được.”
Đàm Lập Bang hoảng sợ la lên “Lần này tôi lấy đồ vật rất bình thường, thứ tốt những người khác đều lấy hết rồi, không thể đưa quỷ đến được.”
“Có thể hay không phải nhìn qua mới biết được.”
Đàm Lập Bang còn do dự nhưng Từ Tú Hương đã la lên “Đến bây giờ ông còn để ý tiền sao? Tiền có quan trọng bằng con không? Đi! Sở Từ, dì dẫn con đi xem, ông ta không tin con dì tin! Dì dẫn con đi xem ngay bây giờ.”
……..
Đàm Lập Bang cúi đầu không ngăn cản, Từ Tú Hương dẫn Sở Từ đến phòng bếp, lấy một cái bao tải từ trong tủ ra, ngay lúc này một cỗ sát khí rất nặng truyền đến, may mà trên người Sở Từ có pháp khí nên sát khí không dám va chạm mà vòng qua người cô.
Từ Tú Hương mở bao tải ra nói “Sở Từ, đây là những vật ông ấy trộm từ mộ tới, không có gì đặc biệt cả, vừa giống đao cũng giống kiếm nhìn rất kì quái, ông ta tìm người hỏi thì không có ai muốn, họ đều nói thứ này không đáng tiền.”
Sở Từ đi lên nhìn đến vật kia liền chấn động.
Là sư đao! Sư đao như tên gọi, là đao dành cho pháp sư, đúc từ đồng thau, bề ngoài nhìn kì quái, có bộ phận như đoản kiếm, phía trước có một cái vòng tròn xuyên bằng tiền, tay cầm còn sẽ khắc hoa văn hay phù chú gì đó, kiếp trước Sở Từ cũng có một cái, cô rất thích dùng thứ này, một là vì nó không tốn diện tích, hai là lực tấn công rất lớn, gặp địch mạnh cũng mạnh theo, rất thích hợp người hung mãnh như Sở Từ.
Sở Từ lập tức nhiệt huyết sôi trào, sư đao cảm nhận được pháp lực của Sở Từ thế nhưng cũng chấn động lên. Sở Từ nhíu mày, sư đao này cũng có ít nhất 2000 năm lịch sử, sát khí rất nặng, âm khí cũng nặng nề, Sở Từ dùng thiên nhãn nhìn thế nhưng còn thấy một mảnh hắc khí bao vây lấy phía ngoài của nó. Sở Từ đang nghĩ ngợi thì sư đao đột nhiên đâm thẳng về phía cô, cô né một cái liền lấy cây trâm phi về phía sư đao. Sát khí của nó nặng nhưng cây trâm cũng không phải ăn chay, cây trâm ở dưới đất ngàn năm, âm khí cũng rất nặng, thấy sư đao kiêu ngạo như vậy đã khó chịu, được Sở Từ chỉ thị liền mở rộng pháp lực ra đánh nhau.
Sở Từ giao điệp hai tay niệm chú ngữ, sư đao bị cây trâm áp chế đến muốn rớt trên đất, chợt một đám khói đen từ trong đao bay ra, lúc này Sở Từ mới thu tay, lạnh lẽo nói “Cuối cùng cô cũng ra.”
Thì ra nữ quỷ tóc đen sống nhờ trong sư đao, nữ quỷ mặc một bộ đạo bào, sắc mặt lạnh nhạt nói “Thật không ngờ, một con nhóc 10 tuổi nhưng lại có pháp lực cao như thế.”
Sở Từ không thèm dong dài với ả, cô nói “Pháp lực của tôi thế nào lát nữa cô sẽ được kiến thức.”
---------------