Chương 2 - Tai nạn
Sau khi rời giường, Ngôn Hề tranh thủ quan sát Cố gia trang, kiến trúc rất khác so với thời của cô, nơi này chắc là nông thôn, phần lớn đều là nhà ngói, chỉ có mấy nhà là nhà lầu. Nhà cô cũng là nhà ngói, có ba phòng ngủ, phòng chính phía đông là ba mẹ ở, phòng phía tây là ba người anh ở, phòng của Ngôn Hề hơi lệch về phía đông một chút. Phía sau nhà còn có một cái miếu nhỏ, thảo nào ban sáng nghe được tiếng chuông gõ.
Bữa sáng, Ngôn Hề len lén đánh giá cách ăn mặc của mọi người, chỉ thấy quần áo lúc này không đẹp bằng lúc trước, nhưng rất gọn gàng, đặc biệt là con gái cũng có thể mặc quần khiến cô rất ngạc nhiên.
Nhà cô tuy không giàu nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, mấy đứa con cũng ngăn nắp, có thể thấy Điền Tam Thải là một người phụ nữ cần mẫn, Cố ba là một người làm việc giỏi, cần mẫn bổn phận, phía dưới quản lý mấy người công nhân, bình thường giúp người ta xây nhà, có khi cũng nhận mấy việc ở công trường linh tinh. Theo lý thuyết thì gia đình họ cũng phải khá giả mới đúng, nhưng do nhiều con, bốn đứa đều đi học, chi tiêu rất lớn, Cố lão đại còn ở trên huyện, Điền Tam Thải lại là một người hiếu thắng, sợ con trai bị người khác khinh thường nên rất cố gắng cho con mình ăn mặc thể diện một chút. Trong nhà tiết kiệm, một đồng tiền cũng muốn bẻ làm ba phần để xài cũng muốn cho con mình ở trường học học tốt.
Ngôn Hề nhìn qua tướng mạo của bọn họ, người của Cố gia đều rất không tồi, Cố ba thân hình cao lớn, vì làm việc nặng nên trên người rất có vị đàn ông, Cố mẹ gương mặt mượt mà, dáng người cũng rất tốt, vì làm việc nhà nông nên làn da hơi khô ráp, nhưng chỉ cần hơi trang điểm khẳng định là không tồi. Ba người anh cũng đều có đặc sắc, lão đại trầm ổn anh tuấn, Cố lão nhị mặt mang hoa đào bĩ khí, Cố lão tam mặt mày còn không mở ra, chỉ có thể coi như một thiếu niên thanh tú.
Chỉ là…
Ngôn Hề chau mày, năm người này theo lý thuyết đều có mệnh cách không tồi, Cố ba tuy rằng chỉ là một nhà thầu nhỏ nhưng Cố mẹ có tướng vượng phu, lấy tướng mạo hai vợ chồng mà nói, cho dù không làm được đại phú đại quý, nhưng tiểu phú vẫn là được, mặc dù nhiều con nhưng cũng không nên nghèo như thế. Mà ba người con cũng nên có tiền đồ, kết quả lại hoàn toàn ngược lại, từ tướng mạo mà nói thì Cố lão đại tuy rằng có bản lĩnh nhưng sẽ bị tiểu nhân hãm hại vào tù, Cố lão nhị càng là có tai họa liên tục, cuộc đời có nhiều tai ách nhưng do bản thân mệnh cứng nên có thể trốn được. Chỉ là đại họa trốn được, tiểu họa lại trốn không nổi, không què thì cũng phá tướng, cho đến khi hao hết mệnh, cuối cùng chết đột ngột tha hương. Càng đừng nói Cố lão tam, lẽ ra Cố lão tam là bình thường nhất trong ba người, căn bản không chắn được tai họa gì, từ tướng mạo mà nói thì hắn sống không quá 18 tuổi, ba người con không phải chết cũng là ngồi tù, con gái duy nhất cũng là đứa ngốc, Cố ba Cố mẹ tất nhiên là sống không tốt. Ngôn Hề có thể nhìn ra Cố ba sẽ có sự cố, chuyện xảy ra còn cùng kim loại có liên quan, hẳn là ra chuyện ở công trường, công trường có sự cố , tưởng tượng đều biết là rất thảm thiết. Còn Cố mẹ sẽ rơi xuống nước chết đuối.
Người một nhà đều là đột tử, có trùng hợp hay không? Người nhà cô tướng mạo đều không tồi, lại bị người khác sửa lại mệnh cách, cũng không biết là ai làm ra chuyện nham hiểm này! Muốn Cố gia đoạn tử tuyệt tôn!
Nghĩ đến Cố Ngôn Hề nên thuận lợi cả đời lại bị người khác biến thành ngu dại, Ngôn Hề lại không nuốt xuống được cơn tức.
Từ chuyện Cố Ngôn Hề rơi xuống nước là có thể thấy được, người thay đổi mệnh cách đã ra tay, hiện tại lại đến phiên Cố lão nhị Cố Gia Trạch.
“Ngôn Hề, thân thể con vừa khôi phục lại, nên ở nhà nghỉ ngơi vài ngày đi. Mấy hôm nữa lại đi học cùng anh con.”
Giờ Ngôn Hề mới biết, tuy rằng Cố Ngôn Hề ngu si nhưng Cố mẹ vẫn cho cô đi học, hy vọng có thể trợ giúp cho đầu óc cô, hơn nữa trường học có thầy cô trông coi sẽ không bị bắt nạt.
“Con biết rồi, mẹ.”
Cô còn có rất nhiều điều không quen thuộc với cuộc sống hiện đại, cần chậm rãi làm quen, ở lại trong nhà cũng tốt.
Ngôn Hề hỏi “Anh hai, hôm nay anh cũng đi học hả?”
Nghe cô nói chuyện bình thường, cả nhà còn không có thói quen.
“Ừ.”
Ăn xong, Cố Gia Trạch đứng trước gương soi thật lâu, thấy Ngôn Hề đi vào cùng liền lấy nước xoa lên tóc.
“Anh đẹp trai không?” Cố Gia Trạch nhìn trái nhìn phải, còn híp mắt bày ra một tư thế mà hắn cho rằng đẹp trai nhất.
“Anh, hôm nay đến trường anh cẩn thận một chút.” Ngôn Hề nói.
“Nha đầu kia! Sao lại nói bậy bạ gì nữa? Anh đi trường học còn phải cẩn thận làm gì? Chẳng lẽ…” Cố Gia Trạch đột nhiên khẩn trương “Chẳng lẽ cô giáo sẽ phát hiện bài tập này là anh copy? Hay sẽ biết anh đánh Tống Hiểu Thiên một trận? Hay là đưa thư tình cho hoa khôi của lớp?”
Ngôn Hề vỗ trán, lấy ra một thứ đưa cho hắn.
“Đây là cái gì?”
Ngôn Hề lấy cớ “Đây là bùa bình an, đại sư trong miếu cho em, anh mang theo đi.”
“Không mang.” Cố Gia Trạch ném đi, tức giận nói “Ảnh hưởng hình tượng của anh, nếu như người khác nhìn thấy anh mang cái này anh sẽ bị cười cho coi.”
Ngón tay Ngôn Hề giật giật, cô nhịn xuống dục vọng muốn đánh người, kiếp trước nhân dân muốn một cái bùa bình an của cô đều phải quỳ trước nhà mấy tháng, cho dù cái loại đơn giản nhất cũng là có tiền mua không được, người này lại ngược lại! Dám đem bùa của cô ném!
Cố Gia Trạch nói xong liền ôm cặp chạy.
…
“Anh ba.” Ngôn Hề thấy Cố lão tam Cố Thành Vũ ra cửa liền vội nói “Anh có đi cùng đường với anh hai không? Anh ấy quên mang bùa bình an theo, anh đưa cho anh ấy giúp em.”
Cố Thành Vũ nhìn cô, hừ nói “Yên tâm đi! Anh ấy không cần cái này thì đám nữ sinh kia cũng vây quanh ảnh như ruồi bọ rồi, trên trời có đao rớt xuống cũng không chọc đến anh ấy được.” Nói xong liền muốn đi.
“…” Ngôn Hề cười lấy ra một quả táo “Anh, mẹ vừa cho em một quả táo.”
Cố Thành Vũ đỏ mặt nói “Được rồi, chào cờ xong anh nhét vào ngăn bàn cho anh ấy.”
“Không được.” Ngôn Hề chau mày, sát ý trên người Cố Gia Trạch càng ngày càng mạnh, sợ là hôm nay sẽ xảy ra chuyện, nếu không để ở trên người sợ là không bảo đảm bình an được.
Nghĩ vậy, Ngôn Hề nghiêm mặt nói “Anh ba, anh nhất định phải để cho anh hai mang theo trên người.”
Cố Thành Vũ thấy cô nghiêm túc liền gật đầu nói “Được rồi, anh đuổi theo anh ấy đây.”
Cố Thành Vũ lén đem quả táo bỏ vào cặp, ra sức đuổi theo, hắn biết Cố Gia Trạch khẳng định sẽ không muốn nên len lén nhét bùa vào trong áo khoác của Cố Gia Trạch.
…
Từ sáng sớm Cố Gia Trạch liền cảm thấy tâm thần không yên, luôn cảm thấy không thở nổi, cứ như sắp có chuyện gì xảy ra vậy. Chắc là do trời hôm nay nhiều mây chăng? Cố Gia Trạch ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, trời xám xịt, đường trong thôn không tốt, trời vừa mưa liền lầy lội, đi đến nhà liền dính đầy bùn, mong là đừng có mưa.
Tiết học đầu giờ Cố Gia Trạch thật sự không có tinh thần học, vất vả lắm mới chờ tới chào cờ.
“Cố Gia Trạch, xuống lầu xếp hàng.”
“Được rồi.” Cố Gia Trạch trả lời, đi xuống lầu. Tới chỗ bồn hoa, thấy dây giày bị lỏng liền ngồi xổm xuống cột lại, chợt nghe thấy bạn bè xung quanh chỉ lên trời nói gì đó, Cố Gia Trạch ngẩng đầu nhìn liền thấy một người bạn học đứng ở mái nhà nhảy lầu, hắn còn chưa kịp phản ứng người kia đã nhảy xuống, Cố Gia Trạch muốn tránh nhưng lại như bị định thân không thể nhúc nhích.
Xong rồi, lần này chết chắc rồi.
Bịch…
Người bạn học nhảy lầu đè trên người Cố Gia Trạch, hắn cảm thấy ngực mình tê rần.
“Cố Gia Trạch…”
Các bạn học sợ hãi vây lại, vội vàng đem học sinh kia kéo ra, nâng Cố Gia Trạch dậy.
“Cố Gia Trạch, cậu không sao chứ?”
Cố Gia Trạch đứng dậy, ngơ ngác lắc đầu.
Hắn không chết? Cố Gia Trạch nhìn người bạn học hôn mê bất tỉnh, theo bản năng sờ ngực, ai ngờ mới vừa lấy ra bùa bình an, lá bùa đã tự nhiên cháy lên, nháy mắt bị đốt thành tro tẫn.
Cố Gia Trạch sửng sốt, cái phù này không phải là buổi sáng em gái ngốc đưa cho hắn sao? Hắn nhớ là mình không lấy, sao lại chạy đến túi áo mình?
Lúc sau, Cố Gia Trạch bị cô giáo mang đi bệnh viện kiểm tra, kết quả lại không có vấn đề gì, giữa trưa hắn chạy về nhà, thở hồng hộc hỏi.
“Em ngốc, em ngốc.”
Ngôn Hề nhíu mày, thấy sát khí trên đỉnh đầu hắn giảm đi nhiều, tuy không có hoàn toàn biến mất nhưng tai nạn lần này đã tán đi, hắc khí ở ấn đường cũng tiêu tan, trong khoảng thời gian ngắn tới sẽ không xảy ra chuyện gì lớn mới yên tâm.
“Em ngốc, cái bùa bình an này là ai cho em?” Cố Gia Trạch móc lá bùa trong túi ra.
Bùa này là Ngôn Hề mới vẽ lúc sáng, bây giờ pháp lực cô còn không khôi phục, vẽ bùa này mất rất nhiều tâm tư.
“Là đại sư cho em, làm sao?”
“Em ngốc, em đúng là cứu tinh của anh! Anh kể cho mà nghe, chuyện này cực li kì! Anh của em hôm nay suýt nữa bị một người nhảy lầu đè chết, kết quả chuyện gì cũng không có, cái bùa này lại tự mình bốc cháy!”
Ngôn Hề gật đầu, vẽ bùa là môn học cơ bản khi nhập môn, người mới học cần chú ý rất nhiều, phải làm một loạt công tác chuẩn bị. Phải thắp nhang, mời thần, tắm rửa rửa tay, vô cùng rườm rà, nhưng những chuyện đơn giản này đối với rất nhiều người lại cực kì khó khăn, có người học cả đời cũng không thể vẽ. Lấy công lực của cô thì không cần phiền phức vậy, cầm bút là vẽ được. Bùa cô vẽ rất quý giá vì chúng rất linh nghiệm, chỉ cần đưa ra không có cái nào mà không giúp người ta chắn tai được cả.
Vẽ bùa chính là mời thần nhập vào phù, phù đã làm xong nhiệm vụ của mình, tự nhiên là tự đốt.
Ngôn Hề cười nói “Anh, có khi là anh hên không bị đập trúng điểm yếu hại chứ? Cái bùa này chỉ có tác dụng tâm lý thôi, anh còn tin thật à?”
Cô biết niên đại này có rất nhiều người không tin quỷ thần, Ngôn Hề rất kinh ngạc, nhưng như vậy cũng tốt, đỡ phiền toái.
Cố Gia Trạch nghe vậy nghi ngờ hỏi “Phải không?”
“Em thấy cái bùa này đẹp mới đưa cho anh giữ bình an, đừng nghĩ nhiều.”
Cố Gia Trạch nghe cô nói vậy cũng cảm thấy có lý, đêm đó hắn kể cho cha mẹ nghe chuyện này, Cố ba Cố mẹ đều sửng sốt, nghĩ đến con trai con gái mình liên tiếp gặp chuyện không may liền chạy tới trong miếu thắp nhang cầu Bồ Tát phù hộ, cơm cũng không kịp ăn.
“Cố Gia Trạch, người bạn học nhảy lầu kia thế nào?”
Cố Gia Trạch thở dài nói “Còn ở bệnh viện cứu giúp, bác sĩ nói rất khó cứu sống.”
“Còn nhỏ tuổi sao lại nghĩ quẩn vậy chứ.” Cố mẹ rất đau lòng.
“Nghe nói là do cha mẹ đòi ly hôn, ba cậu ta mang theo mẹ kế về nhà, cậu ta chịu không nổi liền nhảy lầu.”
“Trẻ con bây giờ…”
Tai họa của Cố Gia Trạch hóa giải, nhưng tai họa của Cố gia vẫn chưa kết thúc. Đêm đó, Ngôn Hề lén nhảy vào sông tìm cây trâm kia, cây trâm này là pháp khí năm đó cô thường dùng, bình thường mang trên đầu, cần đến liền gỡ ra, rất tiện. Bây giờ cô không có công cụ làm phép, chỉ có thể dùng nó.
Cây trâm này là pháp khí, phong ấn ngàn năm khiến lệ khí của nó rất nặng, Ngôn Hề khai quang cho nó trước để giảm bớt tức giận, thu phục xong mới bắt đầu xài, trước mắt cô còn cần một pháp khí để trấn trạch. Ngôn Hề lén ra sau tòa nhà đào đất, không ngoài định liệu, tuy rằng qua ngàn năm, con người vẫn thích chôn kính bát quái và đồng tiền khi xây nhà, chỉ tiếc người xây không hiểu phong thủy, vị trí chôn kính không thể giúp Cố gia mang tới phúc khí mà lại mang tới sát khí. Đây cũng là nguyên nhân khiến Cố gia sát khí nặng như vậy.
Ngôn Hề rửa sạch kính bát quái, khai quang, kết hợp với địa thế Cố gia, núi non sông ngòi xung quanh, giúp Cố gia điều trị phong thủy, nhưng chưa đủ, Cố gia sát khí quá nặng, trừ sát thôi chưa đủ, còn cần dẫn tinh hoa Nhật Nguyệt, mượn thế thiên địa tới tụ phong thủy. Nghĩ vậy, Ngôn Hề xem đường di chuyển của Trăng sao, trong lòng vẽ bát quái, căn cứ vào vĩ độ bát quái của 12 cung và 28 vì sao, chọn một nơi thích hợp nhất, treo kính bát quái ở cạnh gương đồng chỗ cửa sổ, như vậy qua không bao lâu, sát khí của Cố gia có thể tiêu trừ sạch sẽ.
Làm xong, Ngôn Hề liền nằm đổ xuống giường, ngày mai còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
------------