Chương 42 - Video
“Tô Đài.”
Tô Đài đang ở trong phòng trang điểm hóa trang liền thấy người đại diện của mình vào tới.
“Chị?”
Người đại diện đưa một tập giấy cho cô: “Tôi vẫn luôn tranh thủ vai diễn trong điện ảnh của đạo diễn Trương cho cô cô còn nhớ không? Trước đó đạo diễn Trương vẫn luôn không trả lời khiến tôi tưởng việc này thất bại, ai ngờ sáng nay ông ấy tự mình gọi điện cho tôi nói thấy tạo hình cổ trang của cô trên tạp chí, cảm thấy rất thích hợp nên mời cô đi thử kính.”
Tô Đài sửng sốt, tuy nói là thử kính nhưng đạo diễn Trương là một trong số những đạo diễn nổi tiếng nhất trong nước, phim của ông thường là chỉ có minh tinh quốc tế mới có cơ hội diễn, ông cũng có nữ nhân vật chính chuyên dụng của mình, Tô Đài luôn cho rằng mình là không có cơ hội, ai ngờ đạo diễn Trương lại tự mình gọi điện tới.
“Ông ấy nói khi nào thì thử kính?”
Người đại diện cười nói: “Ngay ngày mai. Hơi gấp một chút nhưng tôi đã hỏi thăm qua rồi, nghe nói nhân vật kia đã kết thúc thử kính, cô là do đạo diễn Trương nhét thêm vào đấy.”
Tô Đài không nói gì, nếu là thử kính như bình thường không nói, nhưng đây là nhét thêm vào, cô và đạo diễn Trương cũng không có giao tình gì, đột nhiên được cho thêm một cơ hội thử kính khiến cô rất ngoài ý muốn, trùng hợp ngày hôm qua Sở Từ vừa cho cô cái bùa chiêu vận, chẳng lẽ thật sự là cái bùa này có tác dụng?
Hôm sau, Tô Đài nắm chặt cái bùa chiêu vận ở trong tay đi thử kính, thử kính là thêm vào nên chỉ có một mình cô thử, cô đi vào cười chào hỏi với giám khảo.
Quá trình thử kính rất thuận lợi, có lẽ là vì tin tưởng phù chú có thể giúp đỡ mình nên Tô Đài không có chút áp lực nào, thuyết minh lý giải của mình đối với nhân vật xong rồi biểu diễn, đạo diễn xem xong trầm mặc hồi lâu không nói gì. Đêm đó, Tô Đài nhận được điện thoại của người đại diện nói đạo diễn Trương lựa chọn cô diễn nữ nhân vật chính.
Tô Đài vui vẻ không biết nên nói gì mới đúng, cơ hội diễn điện ảnh vốn là khó được, đạo diễn Trương còn có tiếng không cho diễn viên mặt mũi, yêu cầu của ông rất cao, nữ diễn viên ông dạy ra không có ai mà không nổi tiếng. Tô Đài quơ quơ lá bùa chiêu vận trong tay, cảm thấy lá bùa này thật là linh.
“Tô Đài, cô đang cầm cái gì vậy?” người đại diện hỏi.
Tô Đài nói qua chuyện của mình cho người đại diện, người đại diện kinh dị nói: “Thật sự thần kì như vậy sao? Còn đừng nói, nghe đồn Lý ảnh hậu cũng đi Thái Lan tìm người đổi vận đấy, nói không chừng lần này chúng ta thật sự có thể xoay người.”
Tô Đài kích động gật đầu, gia cảnh của cô không kém, cô vào giới giải trí thuần túy là vì thích, chỉ cần cho cô cơ hội cô nhất định sẽ nắm chắc.
……………………….
Hai ngày sau đó, Sở Từ đúng hạn dậy sớm tu luyện, ban ngày trồng hoa cỏ, vẽ truyện tranh, buổi tối quản lý Weibo một chút cũng hết ngày. Tối hôm nay, Sở Từ tản bộ vừa về đến gần nhà đã bị người khác gọi lại.
“Cô bé, cho tôi hỏi đường với.”
Sở Từ nhìn về phía hai người trẻ tuổi, hai người họ mang ba lô, đang nghiên cứu bản đồ trên di động.
“Hai người hỏi đi.” Sở Từ cười nói.
Thấy rõ mặt cô, hai người kia liền đỏ mặt, mãi không nói nên lời. Một lúc lâu sau, người cao hơn là Kim Vĩnh Hâm mới cười nói: “Chào cô, chúng tôi muốn hỏi đường, không biết sườn núi Mã đi như thế nào?”
Sườn núi Mã ở hướng tây bắc của ngọn núi này, quanh năm không có ánh sáng mặt trời nên âm khí rất nặng, ngọn núi này lại chưa từng được khai phá nên đường đi đến bên kia cũng chưa được sửa chữa, căn bản là không thể đi lên. Một nơi như vậy, người bình thường biết quý trọng sinh mệnh của mình là sẽ không đến đó, nhưng từ năm ngoái bắt đầu, có một tổ người địa phương đến chỗ này dã ngoại phát hiện nó, nói chỗ này ít người, phong cảnh đẹp, rất có cảm giác thám hiểm khiến chỗ đó cũng trở nên nổi tiếng.
Sở Từ nhìn hai người kia chằm chằm, nhíu mày hỏi: “Hai người đến đó làm gì?”
Kim Vĩnh Hâm quơ quơ cái máy quay phim trong tay nói: “Chúng tôi đi quay video.”
“Video?”
“Đúng vậy, thời gian trước tổ đóng quân dã ngoại trong trường đại học của chúng tôi đến đó cắm trại, sau đó có vài người trở về nói bên kia có ma, nửa đêm thường nghe thấy những âm thanh kì quái. Chúng tôi rất thích đọc truyện ma nên có hứng thú với tất cả những chuyện có liên quan đến ma quỷ, chúng tôi muốn đến xem thử rốt cuộc trên đời này có ma hay không.”
Người lùn hơn là Khâu Tử Phàm cũng cười nói: “Trước kia chúng tôi quay rất nhiều video, cô có thể lên mạng search thử, có rất nhiều người like video của chúng tôi. Video lần này chúng tôi đã làm tuyên truyền trước, có rất nhiều dân mạng chờ chúng tôi phát sóng trực tiếp, chờ chúng tôi quay được video về ma, video này nhất định có thể nổi tiếng.”
Thì ra là hai người sinh viên muốn nổi tiếng.
Sở Từ lắc đầu: “Sườn núi Mã âm khí rất nặng, ban đêm không an toàn, hai người vẫn là nên trở về đi.”
“Như vậy sao được? Weibo trước đó đã có hơn ba vạn người chia sẻ, nếu không quay được video chúng tôi liền tiêu rồi.”
“Đúng vậy, đều đã tới rồi chúng tôi làm sao có thể đi? Chúng tôi thật rất muốn biết trên thế giới này có ma quỷ thật hay không.” Hai người đều không đồng ý trở về.
Sở Từ nhìn chăm chú hai người họ, giọng nói bình tĩnh: “Nếu có thật thì sao?”
“Cái gì?”
“Nếu thật sự có ma quỷ, mà chúng nó còn rất lợi hại, rất có thể sẽ lấy mạng của các anh thì sao? Vì quay một cái video mà mất mạng có đáng giá không?”
Sở Từ tưởng những lời này có thể khuyên được bọn họ, ai ngờ hai người kia nhìn nhau rồi cười ha ha.
“Cô bé thật buồn cười! Sức tưởng tượng của cô thật là phong phú, ma quỷ hại người cái gì là cô xem phim ma nhiều quá tưởng tượng ra đi?”
Hai người này không thèm để ý đến lời Sở Từ nói, trong đó có một người hỏi được đường lên núi liền đeo ba lô đi về hướng sườn núi Mã.
Sở Từ nhìn chằm chằm bọn họ thật lâu, cô không nói cho bọn họ biết là ban nãy cô vô ý mở thiên nhãn nhìn đến hình ảnh của hai người họ.
Trong hình ảnh có một người ngã từ trên vách núi xuống sinh tử không rõ, một người khác ngã đụng đầu vào tảng đá chết không nhắm mắt. Kết cục của hai người kia đều rất thảm, bọn họ nhất định không biết vì sao mình chỉ quay một cái video lại gặp phải bất trắc như vậy, có điều cuộc sống không có con đường nào để rút lui, cho dù có hối hận cũng không làm được gì.
Mấy chuyện này thật ra là không liên quan đến cô.
Tuy cô là Đại sư huyền học, nhưng cô cũng không thể cứu tất cả mọi người trên thế giới, cũng không thể tùy tiện thay đổi nhân quả của người khác, có điều…
Nếu gặp lại không ra tay giúp đỡ, không thể nói là không có chút cảm giác nào.
“Sở Từ?” Lục Cảnh Hành từ xa thấy cô vẫn luôn đứng ở tại chỗ liền đi tới.
Sở Từ hoàn hồn, cô ôm Lục Bích Trì đang xông lại đây, cười nói: “Anh lại dẫn Lục Bích Trì đi tản bộ sao?”
“Đúng vậy, cô đang xem cái gì?”
Sở Từ đem chuyện hai người trẻ tuổi kia hỏi đường nói cho anh nghe. Lục Cảnh Hành rất nhạy bén, nghe vậy lập tức nói:
“Nếu tôi đoán không sai thì cô nhìn ra được chuyến đi này của bọn họ rất nguy hiểm đúng không?”
Sở Từ không nói gì, xem như cam chịu.
Từ khi Lục Cảnh Hành được chiêu hồn trở về, anh đã tìm hiểu rất nhiều về việc đoán mệnh, thế mới biết nếu một người Đại sư huyền học nghịch thiên sửa mệnh thay đổi nhân quả vốn có sẽ gặp phải năm tệ tam thiếu, mà hậu quả của năm tệ tam thiếu đều rất nghiêm trọng, trên mạng nói thầy bói đều là người mù chính là vì vậy.
Anh cũng sợ Sở Từ chiêu hồn cho mình sẽ chịu trừng phạt nên lén lút hỏi rất nhiều Đại sư, các Đại sư đều nói việc này là anh bị hãm hại nên không tính là nghịch thiên sửa mệnh, sẽ không lọt vào năm tệ tam thiếu, biết vậy anh mới yên lòng.
Nghĩ vậy anh liền nói: “Đó là mệnh của bọn họ, mỗi người đều có số mệnh riêng của mình, việc này không phải cô có thể thay đổi được. Một người hẳn là phải có sự kính sợ và tôn trọng sinh mệnh, bọn họ thiếu sự kính sợ này, muốn tự tìm đường chết, những người khác cũng không thể quản được. Lại nói mỗi năm động đất, lũ lụt chết bao nhiêu người, cô làm sao có thể cứu hết được?”
“Cũng đúng.” Sở Từ cười cười: “Vậy tôi về nhà đọc sách, buổi tối tôi cũng lười ra ngoài.”
……………
Lúc Sở Từ về nhà thì Điền Tam Thải đang xem phim truyền hình, thời này các bà nội trợ luôn có một sự chấp nhất khó hiểu đối với phim truyền hình, Sở Từ rất có thể lý giải, vì lúc còn bé lần đầu tiên cô nhìn thấy tivi thứ này cũng cảm thấy rất thần kì, có một thời gian dài mê muội vì nó. Lúc ấy cô thích xem phim ma và cương thi, tiếc là phim loại này rất ít, Điền Tam Thải lại ngược lại, không thích xem phim kinh dị mà chỉ thích phim thần tượng.
“Con về rồi hả?” Điền Tam Thải xem đến mê mẩn, vừa ăn hoa quả vừa cười ha ha: “Sở Từ, con mau đến xem, cái phim này rất mắc cười.”
Sở Từ nhìn qua thấy Lục Cảnh Hành vừa mới gặp mình khi nãy bây giờ xuất hiện trên tivi, hình như phim này quay khi anh ta mới xuất đạo, cả cốt truyện và trang phục đều rất thô ráp, nhưng năm đó bộ phim này chính là cọc tiêu của phim thần tượng, nghe nói còn thuê đoàn đội hóa trang gì đó của nước ngoài.
Trên tivi Lục Cảnh Hành chưa bị tai nạn xe cộ, trẻ tuổi đẹp trai đến kì cục khiến Sở Từ cảm thấy rất không chân thật.
“Mẹ, mấy phim này đều là cho các thiếu nữ xem nha.” Sở Từ cười.
“Đúng vậy, hoàn toàn không sai.” Điền Tam Thải liếc cô một cái nói: “Mẹ của con chính là thiếu nữ.”
Sở Từ cười ôm bà dỗ nói: “Đúng vậy, mẹ chính là một thiếu nữ. Mẹ của con mãi mãi tuổi 18, được chưa?”
“Này còn nghe được, con coi cùng mẹ đi? Ôi chao năm đó Lục Cảnh Hành thật đẹp trai nha, nhưng sao lại xui xẻo như vậy bị tai nạn xe cộ chứ, quá đáng thương.”
Điền Tam Thải không biết Sở Từ quen Lục Cảnh Hành, Sở Từ cũng chưa nói chuyện này. Cô nhìn xung quanh rồi hỏi: “Ba con đâu?”
“Đi nông thôn khảo sát rồi, nghe nói muốn đổi nghề làm những việc khác.”
Sở Từ không lên tiếng, tính chờ ba mình về rồi giúp ba tính một quẻ thử xem việc mới có thành công hay không. Xem tivi một hồi, không biết sao Sở Từ lại nghĩ tới hai người trẻ tuổi kia, thông qua thiên nhãn nhìn thấy cái chết của hai người khiến cô nhớ mãi. Một tập phim chiếu xong đã đến 10 giờ, Điền Tam Thải tính đi ngủ, Sở Từ cũng lên cầu thang, đi được một nửa lại ngừng lại.
Cô thở dài nhận mệnh, xem ra cái tật xấu thích xen vào chuyện người khác này của cô vẫn không thể nào thay đổi được.
Sở Từ cầm lấy sư đao, lại cắm cây trâm lên đầu rồi ra cửa, ai ngờ vừa ra ngoài liền nhìn thấy Lục Cảnh Hành đứng trước cửa.