Chương 43 - Nữ quỷ
Anh mặc một cái áo khoác màu đen, ánh mắt sâu thẳm, khóe miệng khẽ nhếch lên như cười như không nhìn Sở Từ. Hai người nhìn nhau bật cười.
Lục Cảnh Hành nhìn về phía bầu trời đêm đen nhánh, trầm giọng nói: “Buổi tối đẹp như vậy, một người độc hành thì thật đáng tiếc.”
Sở Từ cười từ chối: “Anh vẫn là nên trở về đi, anh xem anh là minh tinh nổi tiếng, nếu như tôi bị truyền scandal với anh thì sao? Với lại cũng không an toàn nữa.”
Lục Cảnh Hành thu liễm ý cười: “Ai lại đi đào móc scandal chỗ núi non thăm thẳm này chứ? Với lại bị truyền scandal với tôi, cũng không biết là ai sẽ tổn thất nặng hơn nữa.”
Sở Từ cười, cô biết anh đang tự giễu chuyện danh dự mình bị bôi đen, nếu truyền ra scandal thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người đồng tình cô, vì dù sao Lục Cảnh Hành cũng là người mang theo thanh danh “không được” nha.
Nghĩ đến số mệnh của Lục Cảnh Hành cũng không có tai họa gì lớn, chắc là cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm nên cô liền gật đầu: “Vậy thì phiền toái Lục đại minh tinh đi dạo cùng tôi rồi.”
“Tôi phải cảm ơn cô Sở nể tình mới đúng.”
Sở Từ cất bước đi lại thấy Lục Cảnh Hành đứng yên tại chỗ: “Sao thế?”
Lục Cảnh Hành vỗ vỗ vào xe của mình nói: “Lên xe!”
………………..
Mười phút sau, xe ngừng ở sườn núi Mã, người ở đây rất thưa thớt nhưng chủng loại thực vật lại rất nhiều, Sở Từ cũng đã từng tới đây tu luyện nên đối với chỗ này khá quen thuộc, cô và Lục Cảnh Hành cùng nhau hướng lên trên đi.
Thánh địa dã ngoại của sườn núi Mã ở ngay giữa sườn núi, nơi trên mạng đồn đãi là có ma cũng nằm ở chỗ này, núi không cao, Sở Từ và Lục Cảnh Hành chỉ leo 10 phút là tới. Nói là thánh địa để dã ngoại nhưng thực chất nó chỉ là một mảnh đất trống, là nơi những người thích cắm trại dã ngoại yêu nhất. Nơi này có cây cối cao lớn, những tảng đá lớn nằm san sát nhau, quanh đó mọc đầy những lùm cây rậm rạp, một cơn gió thổi qua khiến cây cối lắc lư rất giống bóng người, hơn nữa gió lạnh từng cơn, tuy không có quỷ cũng có thể dễ dàng dọa phá gan người khác.
Chính phủ đã từng làm bảng hiệu cấm cắm trại ở đây nhưng đều bị mọi người làm lơ.
“Bọn họ không có ở chỗ này.” Lục Cảnh Hành nói.
Sở Từ nhíu mày lại, kì quái, hai người kia tìm đến núi Mã, như vậy chắc chắn cũng sẽ biết chỗ thánh địa này nằm ở đâu mới đúng, vậy hai người kia đã chạy đi đâu? Sở Từ đi tới vài bước bỗng ngừng lại.
“Làm sao thế?”
“Không có gì, chúng ta phân công nhau đi tìm đi.” Sở Từ đề nghị.
Lục Cảnh Hành gật đầu, anh đưa đèn pin cho cô rồi đi về phía một con đường nhỏ bên cạnh, Sở Từ nhìn theo bóng dáng anh không lên tiếng. Cô đại khái đoán được hai người kia đi đâu, nếu cô nhớ không lầm thì phía tây có một ngôi mộ cô đơn, cũng chính là nơi mà mọi người đồn đãi có ma nhiều nhất. Ngôi mộ này đã khá là lâu, không ai biết lai lịch của nó, bình thường thì nếu trên núi có mồ người ta sẽ bốc mộ đến nghĩa địa công cộng, nhưng không biết tại sao ngôi mộ này lại không được bốc đi. Sở Từ kiếm cớ tách Lục Cảnh Hành ra là sợ gặp được quỷ thật sẽ dọa đến anh, cho dù dọa không đến thì âm khí nặng cũng ảnh hưởng không tốt. Sở Từ nhanh chóng đến chỗ kia, thấy lối vào ngôi mộ cắm một tấm biển “Phía trước nguy hiểm, cấm vào.”
“A…”
Bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu của một người nam nhân, Sở Từ chạy đến, thấy Kim Vĩnh Hâm và Khâu Tử Phàm đang đứng ở trước mồ chạy vòng nhưng mãi không tìm thấy đường ra, mà trên mồ có một nữ quỷ đang đứng, nữ quỷ kia có một mái tóc dài chấm đất, mặt trắng bệch, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm bọn họ.
Kim Vĩnh Hâm hoảng sợ nhìn về phía nữ quỷ, sợ hãi chạy tán loạn: “Không không! Đừng giết chúng tôi!”
Khâu Tử Phàm đi theo phía sau hắn khóc ròng: “Tôi đã nói là đừng mở khúc chiêu hồn rồi mà cậu không nghe! Bây giờ hay rồi, sợ là chúng ta phải chết ở chỗ này mất.”
Nữ quỷ kia bỗng niên bay tới bên cạnh Kim Vĩnh Hâm, Kim Vĩnh Hâm sợ trắng mặt, khuôn mặt của nữ quỷ hiện ra bộ dáng hư thối, đôi mắt lồi ra, lưỡi cũng chảy ra ngoài, trên mặt thậm chí còn có giòi bọ đang bò nhìn cực kì đáng sợ, Kim Vĩnh Hâm sợ đến mức đau tim, hắn che ngực lại mãi không nói nên lời, hồi lâu mới miễn cưỡng quay đầu lại, thấy nữ quỷ không biết bay tới sau lưng hắn từ lúc nào, tròng mắt nhìn hắn chằm chằm một hồi lại đột nhiên rớt ra ngoài.
Nhìn thấy tròng mắt dính đầy máu kia rớt xuống đất, Kim Vĩnh Hâm sợ đến mức không nói nên lời, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Khâu Tử Phàm bị dọa kêu lên: “Kim Vĩnh Hâm…”
Gió lạnh thổi qua, nữ quỷ kia dán ở sau lưng Khâu Tử Phàm. Khâu Tử Phàm sợ hãi nhắm mắt lại, run rẩy nói: “Cầu xin ngươi, đừng hại ta. Ta không cố ý!”
………………..
Sở Từ lạnh nhạt đi lên phía trước, không kiên nhẫn rút trâm cài ra, mái tóc dài đen nhánh của cô xõa tung trên vai, đôi môi đỏ mím lại, nhếch lên một nụ cười lạnh.
“Xem ra đêm nay nhất định phải có một hồi ác chiến.”
Nữ quỷ nghe vậy, bả vai hơi run lên nhưng không nhúc nhích. Sở Từ lại móc sư đao ra cười lạnh nói: “Sư đao này lại không xài chỉ sợ phải rỉ sét mất, lại nói âm khí càng mạnh, sư đao ăn âm khí kia thì pháp lực cũng sẽ càng mạnh.”
Nói xong cô nắm sư đao ngang trước mặt, ánh mắt đen nhánh lạnh lẽo nhìn nữ quỷ.
Bả vai của nữ quỷ lại run lên một cái, ngay lúc Sở Từ muốn ra tay thì nữ quỷ bỗng nhiên toét miệng cười:
“Hắc hắc, ôi chao đây là ai vậy nha? Này không phải là Đại sư sao? Vị Đại sư mỗi ngày đến đây tu luyện ấy, ha ha, thật là trùng hợp nha. Buổi tối ngài đến đây làm gì thế? Tới tản bộ tiêu hóa sao? Phong thủy nơi đây rất không tồi nha, ngài cứ tiếp tục đi dạo nhé, tôi đây về trước….”
Nói xong liền muốn chạy.
“Khoan đã!” Sở Từ lạnh lùng nói: “Muốn chạy sao?”
Nữ quỷ thở dài, vẻ mặt ỉu xìu, nó moi moi mớ thịt trên mặt, không kiên nhẫn nói: “Tôi lại không muốn cố ý dọa hắn, tôi cũng là có lòng tốt nha, hắn cứ kêu tôi mãi, kêu tôi ra tới gặp mặt một lần, được rồi, bây giờ tôi ra ngoài thỏa mãn nguyện vọng của hắn thì hắn lại bị dọa thành bộ dáng này! Ngài xem, này trách tôi sao?”
Sở Từ nhíu mày nhìn nó chằm chằm.
Nữ quỷ bị nhìn đến hốt hoảng, người ta thường nói người trong nghề vừa ra tay liền biết có tài hay không, Sở Từ vừa lấy pháp khí ra tới nó liền biết mình đấu không lại nên mới nhận túng, ai ngờ Đại sư kia lại không dễ bị lừa.
Nữ quỷ nịnh nọt cười: “Đại sư nha, thật sự là tôi không cố ý dọa hắn nha! Chẳng lẽ chỉ cho phép loài người dọa quỷ chúng tôi mà không cho chúng tôi dọa người sao? Không có đạo lý này nha! Hơn nữa, là hắn xâm nhập địa bàn của tôi trước, nếu tôi không cho hắn chút nhan sắc nhìn xem tôi còn là quỷ sao?”
Sở Từ không nói gì chỉ móc ra một lá bùa, thừa dịp nữ quỷ chưa kịp chạy dán lên người nó. Sau đó cô bắt đầu niệm chú, chú ngữ càng niệm càng nhanh, nữ quỷ bắt đầu thống khổ kêu to, không bao lâu thân thể nó bắt đầu trở nên trong suốt.
Lúc này Sở Từ mới dừng lại, nhíu mày nói: “Để tránh cô lại tiếp tục hại người khác, tôi đem pháp lực của cô hạ xuống một ít.”
Nữ quỷ tức giận đến oa oa kêu to! Nhưng nó nào phải đối thủ của Sở Từ? Chỉ có thể không cam lòng nhìn Sở Từ rời đi.
……………………
Sở Từ đem Khâu Tử Phàm và Kim Vĩnh Hâm từ trong mồ mang ra ngoài, Lục Cảnh Hành lập tức đi tới, Khâu Tử Phàm thấy anh lại bị dọa tới.
“Anh anh…Lục…”
Lục Cảnh Hành liếc nhìn hắn một cái không thèm lên tiếng.
Bọn họ đem Kim Vĩnh Hâm đưa đến chỗ đất trống, Kim Vĩnh Hâm chỉ cảm thấy mình nằm mơ một giấc rất dài, trong mơ hắn bị quỷ vây khốn ở mộ, làm cách nào cũng không ra ngoài đươc, hắn nằm trong quan tài, bên trái là quỷ, bên phải là quỷ, mặt trên cũng là quỷ, nơi đâu đều là quỷ! Chỉ có mình hắn là người sống, những con quỷ kia luôn cười với hắn, còn phát ra âm thanh quỷ dị: “Kim Vĩnh Hâm, đêm nay ta sẽ đi tìm ngươi.”
“A a a….” Kim Vĩnh Hâm đột nhiên tỉnh lại, hắn đau đầu muốn nứt ra, ôm đầu hô không ngừng: “Đừng tìm ta! Đừng tìm ta! Qủy! Qủy!” Nói xong liền đẩy mọi người ra bỏ chạy.
Sở Từ nhặt máy quay của hắn lên mở ra xem, trong đó là hình ảnh Kim Vĩnh Hâm và Khâu Tử Phàm đi đến cửa mộ.
Khâu Tử Phàm nói: “Kim Vĩnh Hâm, chúng ta vẫn là đừng nên đi vào đi, mộ nhìn thấy sợ quá. Chúng ta ở bên ngoài quay là được rồi.”
“Cậu nói mê sảng cái gì vậy? Nếu có thể quay được đến ma quỷ chúng ta liền nổi tiếng rồi! Sau này chúng ta có thể quay video quỷ kiếm tiền.”
Khâu Tử Phàm bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo, sau đó Kim Vĩnh Hâm móc di động ra bật một khúc chiêu hồn mà hắn lục tìm được ở trên mạng, Khâu Tử Phàm bị dọa tới.
“Kim Vĩnh Hâm, cậu làm thật hả?”
“Đương nhiên! Đây là phương pháp tôi tìm được trên mạng, tôi còn mang theo dầu mè và máu gà, nghe nói quỷ thích ăn nhất mấy thứ này.”
Nói xong Kim Vĩnh Hâm liền bật nhạc, bài hát này quả thật là bài hát chiêu quỷ, bình thường có rất ít người biết, nhưng thời đại Internet có rất nhiều đồ vật đều có thể lục tìm được từ trên mạng, bài hát Kim Vĩnh Hâm tìm được lại trùng hợp đúng là một bài hát có thể chiêu quỷ thật.
Kim Vĩnh Hâm kiêu ngạo đứng trước mồ hô:
“Ra đây đi, quỷ ơi! Ra đây đi! Có bản lĩnh ra đây cho bọn tao nhìn nào, cho bọn tao quay tới mày nào.”
Nói xong dùng camera quay tới nấm mồ không ngừng chụp.
Khâu Tử Phàm lui cả mình lại sợ hãi nói: “Chúng ta đừng như vậy, mọi người nói người chết là lớn nhất, nếu thật gặp chuyện gì thì làm sao được?”
“Sợ cái gì?” Kim Vĩnh Hâm không cho là đúng nói: “Người như cậu có thể làm nên chuyện gì chứ? Không bỏ được con nhỏ sẽ không bắt được sói! Cậu xem tôi này.”
Nói xong hắn liền lấy dầu mè và máu gà tát vào mộ. Đến đây hình ảnh bỗng tối sầm lại, quỷ đột nhiên xuất hiện, đương nhiên là trong hình chỉ có thể thấy vài bóng dáng mơ hồ.
Sở Từ thở dài một tiếng, đóng máy quay lại. Cô nhìn về phía Kim Vĩnh Hâm rời đi bất đắc dĩ lắc đầu, đây quả thật là ứng với câu nói kia: Không tìm đường chết sẽ không phải chết.
Người chỉ là một giống loài nhỏ bé ở trong thiên địa, đừng cố ý đi đánh vỡ luật cộng sinh, chiêu quỷ là một việc vô cùng nguy hiểm nhưng Kim Vĩnh Hâm lại không cho là đúng, cuối cùng thật sự nhìn thấy quỷ thì lại bị dọa đến như vậy.
Vừa rồi cô xem qua tướng mạo của Kim Vĩnh Hâm, hắn ta bị dọa thành kẻ ngốc.