Chương 7 - Đi học
Tiền tổng lập tức kinh sợ, tài chính xảy ra vấn đề là vì không biết giai đoạn nào làm lỗi khiến tiền vẫn luôn kẹt ở bên ngân hàng, rõ ràng thủ tục đầy đủ cả nhưng cứ gặp vấn đề. Chuyện này không có mấy người biết, người Đại sư này chỉ cần nhìn cái cửa là có thể nhìn ra? Thật đúng là thần!
Tiền Gia Đống lập tức không dám lỗ mãng, cung kính nói “Đại sư, ngài đúng là thần! Vậy ngài có thể giúp tôi nhìn xem vấn đề tài chính này khi nào thì giải quyết được?”
Ngưu đại sư dựa theo lời Sở Từ nói “Dọn dẹp đám cây trước cửa, để cho tài vận vào nhà, không quá ba ngày vấn đề có thể giải quyết.”
“Tôi lập tức cho người đến dọn!” Tiền Gia Đống lại vội hỏi “Đại sư, ngài còn nhìn ra được cái gì? Nhà tôi có cái gì không nên có không?”
Ngưu đại sư vào thư phòng, trong đây có rất nhiều đồ cổ, chỉ là trên tường liền có bốn bức tranh chữ, chỗ cửa còn có mấy món đồ sứ cao bằng nửa người, trong tủ cũng trưng bày không ít.
“Đồ cổ trong nhà quá nhiều, bày biện lại bừa bộn, có rất nhiều món đồ chôn dưới đất nhiều năm, âm khí rất nặng, nhiều đồ cổ như vậy tụ tập ở bên nhau khiến âm khí va chạm, nếu xử lí không tốt rất có thể xảy ra chuyện.”
Tiền Gia Đống sửng sốt, sau đó lập tức nói “Vậy để tôi dọn hết đồ cổ đi!”
Sở Từ nghe vậy liền đi vào phòng bếp, Ngưu đại sư nhanh chóng theo sau.
Ngưu đại sư bóp ngón tay, làm bộ làm tịch nói “Tiền tổng, vấn đề phong thủy nhà ngài chủ yếu là do phòng bếp.”
Sở Từ nhìn động tác bấm đốt ngón tay của hắn, thầm nghĩ người này thật đúng là biết diễn, nhưng cũng chỉ lừa được người ngoài nghề, chẳng lẽ Ngưu đại sư cho rằng bấm ngón tay tính là chỉ cần lấy ngón cái nhấn nhấn vào ngón giữa là xong? Cũng quá là coi thường môn học kì môn độn giáp này. Người xưa phát minh loại phương pháp “bấm tay tính toán” là bởi vì cách tính “Bát quái”, “Địa chi”, “Thiên can” trong kì môn độn giáp vô cùng phức tạp, trước kia lại ít dùng giấy nên mới dùng đốt ngón tay để tính, mà đều là dùng tay trái, Ngưu đại sư lại dùng tay phải, càng vớ vẩn là mấy người này còn vô cùng sùng bái nhìn hắn.
Sở Từ thở dài. Người bây giờ nha, thế hệ sau không bằng thế hệ trước.
“Nhà bếp? Nhà bếp có thể có vấn đề gì?”
Tiền Gia Đống không tin, mấy Đại sư phong thủy ông từng tiếp xúc đều không đi phòng bếp nhìn, phần lớn chỉ nhìn phòng khách, sân, đường đi, lần đầu tiên ông nghe nói phòng bếp cũng có vấn đề.
Ngưu đại sư liếc nhìn Sở Từ, sau đó thở dài nhìn về phía nóc nhà nói “Trên phòng bếp có một cây xà ngang, đây là điều tối kị trong phong thủy. Nữ chủ nhân trong nhà thường tiếp xúc nhà bếp nhiều nhất nên phu nhân ngài sẽ là người đầu tiên chịu nguy hại, trong nhà bếp còn để máy giặt, phòng bếp là nơi có Táo quân ở lại, quần áo dơ có quá nhiều đồ dơ bẩn, để trong phòng bếp dễ ảnh hưởng đến khí vận. Hơn nữa mô tơ bơm nước nhà ngài để đối diện kệ bếp.”
“Chẳng lẽ cái này cũng cần phải chú ý gì sao?”
Nhà Tiền Gia Đống tuy rằng là biệt thự nhưng diện tích cũng không lớn, nhà vệ sinh rất nhỏ, lúc trước không có chỗ đặt máy giặt nên liền đặt trong nhà bếp, không ngờ cái này cũng có ảnh hưởng đến vận thế. Nghe Ngưu đại sư nói cả buổi, ông đã đối nhà bếp của mình tuyệt vọng, ở lâu như vậy mà ông không hề biết thì ra nhà bếp còn có nhiều kiêng kị như thế? Nhưng mà xà ngang, máy giặt có ảnh hưởng còn nói được, mô tơ bơm nước cho nhà xài mà còn có thể ảnh hưởng đến phong thủy sao? Không đến mức đó chứ?
“Đương nhiên là có! Máy bơm nước thuộc kim, bệ bếp thuộc hỏa, kim thủy hỏa tương khắc! Hiểu chưa?”
Không chỉ Tiền Gia Đống mà Sở Minh Giang và Đỗ Chí Cương ở một bên cũng sợ ngây người, Ngưu đại sư nói như vậy, lẽ nào biệt thự Tiền gia nhìn khí khái rộng rãi, thế nhưng lại hung mãnh còn hơn hổ báo. Đến mức đó sao?
Ngưu đại sư nói xong cả buổi lại không nói nữa, Sở Từ nhắc hắn nửa ngày hắn cũng không thèm liếc nhìn Sở Từ một cái, hiển nhiên là nhập diễn quá sâu!
Sở Từ bất đắc dĩ nhắc nhở nói “Ngưu đại sư, ý của ngài là vì phong thủy phòng bếp không tốt nên sức khỏe của phu nhân có vấn đề?”
Cô vừa nhắc như vậy Ngưu đại sư mới nhớ mình còn chưa nói xong liền lập tức tiếp tục nói “Đúng đúng đúng! Tôn phu nhân bị va chạm phải nằm viện, nếu tôi đoán không sai thì gần đây phu nhân có giải phẫu.”
Hắn vừa nói ra Tiền Gia Đống liền hoàn toàn tin! Nên biết chuyện vợ ông nằm viện ông cũng chưa nói cho ai cả.
Ông tự trách ánh mắt mình quá vụng về, vẫn luôn không tin phong thủy nhưng lại vì phong thủy phòng bếp không tốt khiến vợ phải vào viện! Ông vội vàng nắm lấy tay Ngưu đại sư la lên “Đại sư, ngài nhất định phải giúp tôi! Nói thật với ngài, lần này vợ tôi bệnh rất đột nhiên khiến tôi trở tay không kịp, tôi đã hẹn giải phẫu vào ngày mốt, ngài xem giúp tôi xem lần này giải phẫu có thể chữa khỏi cho bà ấy không?”
Ngưu đại sư hừ nói “Đưa sinh nhật bát tự cho tôi.”
Còn đừng nói, nhìn rất có phong phạm của Đại sư.
Chờ Tiền Gia Đống báo sinh nhật bát tự, Sở Từ lén đưa tay ra sau tính rồi nói nhỏ với Ngưu đại sư vài câu.
Ngưu đại sư nói “Tiền tổng, theo bát tự ngài vừa đưa đến xem thì phu nhân của ngài chú định phải gặp kiếp nạn này, do phong thủy nhà ngài không tốt, đặc biệt là sát khí ở phòng bếp quá nặng khiến cho bệnh lần này rất hung mãnh, nếu tôi không tính sai thì phu nhân của ngài bị bệnh ở ngực trên đúng không?”
Tiền Gia Đống gật đầu, bội phục sát đất, ông lôi Ngưu đại sư đến một bên nói “Đại sư, ngài thật là thần! Vợ của tôi bị ung thư vú, tôi đã hẹn bác sĩ làm phẫu thuật cho bà ấy.”
Sở Từ nghe vậy nhíu chặt mày, vợ của Tiền Gia Đống tuy rằng có bệnh nhưng số mệnh bà cũng không có cuộc giải phẫu nào cả, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bệnh của bà rất nhanh sẽ khống chế được.
Nói tiếp, thời đại này có nhiều loại bệnh kì quái thật.
Ngưu đại sư đem lời nói của Sở Từ nói ra, Tiền Gia Đống liền sửng sốt “Không đúng nha, bác sĩ đều khuyên tôi nên giải phẫu, chẳng lẽ…”
“Tiền tổng, tôi đề nghị ngài nên mang phu nhân đi mấy bệnh viện khác kiểm tra lại thử xem, số mệnh của phu nhân ngài không có giải phẫu, đây cũng không phải là chuyện đùa, nếu làm sai rồi sẽ thương tiếc chung thân.”
Tiền Gia Đống không dám chậm trễ, vội nói “Đại sư, tôi chuyển phí qua ngân hàng cho ngài nhé?”
“Ôi, cứ từ từ, ngài lo chuyện của phu nhân trước đi.”
Tiền Gia Đống cũng không khách khí, vội lái xe đi bệnh viện. Ngày tiếp theo, Tiền Gia Đống gọi điện thoại tới nói ông mang phu nhân đi Bắc Kinh tái khám, bác sĩ bên kia nói tạm thời không cần giải phẫu, bệnh tình có thể khống chế được.
Tiền phu nhân nghe nói không cần phải làm giải phẫu cắt bỏ liền vui vẻ nói “Lão công, ông nhất định phải cảm ơn Đại sư đàng hoàng.”
“Ừ.” Tình cảm của hai vợ chồng rất tốt, thấy bà không phải chịu tội Tiền Gia Đống liền cảm thán nói “Trước kia là tôi quá tự đại, không biết việc đoán mệnh bác đại tinh thâm. Bà yên tâm, tôi nhất định cảm ơn Ngưu đại sư đàng hoàng.”
Tiền Gia Đống muốn cảm ơn Ngưu đại sư nhưng Ngưu đại sư lại nhất định không muốn tiền, Tiền Gia Đống ngầm hiểu đem công trường cho Đỗ Chí Cương và Sở Minh Giang cùng nhau phụ trách, coi như Sở Minh Giang là nhà thầu. Tiền tổng cũng biết Sở Minh Giang không có tiền nên ra mặt làm đảm bảo, tìm nhà cung cấp vật liệu cho ông, giúp ông ghi nợ trước. Cứ như vậy, Sở Minh Giang gần như không cần bất kì tiền gì đầu tư cũng có thể đem công trình làm xong.
Đêm đó, tâm tình của Sở Minh Giang rất tốt, Điền Tam Thải đặc biệt làm xương sườn kho tàu cho ông chúc mừng.
Công trình này làm xong, nói nhiều cũng không nhiều nhưng 30 vạn là nhất định có thể kiếm được! Bây giờ nhà ở huyện thành cũng mới có hơn 10 vạn một căn.
“Chờ ba kiếm được tiền chúng ta sẽ mua nhà ở huyện thành, cho bốn đứa đi học ở trường gần đó luôn.”
Điền Tam Thải kích động nói “Vậy tôi phải cảm ơn Ngưu đại sư đàng hoàng! Ngưu đại sư thật là thần! Trước kia sao không thấy ông ấy có bản lĩnh như vậy?”
Sở Từ hừ hừ, nghĩ thầm người là thần thật sự chính là con gái của mẹ này.
……….
Sở Từ muốn sớm tìm ra hung thủ làm hại Sở gia, nhưng trước mắt lại không có bất kì manh mối nào, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Sáng sớm hôm sau, Điền Tam Thải giúp Sở Từ thu xếp cặp sách, nói là thu xếp cho oai chứ thật ra cũng không có mấy quyển, trước kia Sở Từ ngốc, sách không phải bị cướp cũng là bị ném, mất cặp cũng là chuyện thường.
“Có cái gì không đủ thì nói mẹ lại mua cho con.”
“Dạ con biết rồi.”
“Đến trường học phải lễ phép với thầy cô giáo, thầy cô nào không quen cũng phải chào.”
“Dạ!” Sở Từ cười cười.
Sở Trạch Vũ hiện đang học lớp 2 cấp 2, Sở Minh Phi lớp 1, Sở Từ học lớp 3 tiểu học. Trường cấp 2 của trấn trên nằm ở phía sau trường cấp 1, ba anh em cùng nhau đi học, Sở Trạch Vũ rất không vui vì mức độ nổi tiếng của Sở Từ quá cao, đi trên đường luôn bị học sinh khác chỉ trỏ, trước kia Sở Trạch Vũ luôn tránh ra xa, nói Sở Từ ảnh hưởng hắn tán gái, bây giờ Sở Từ bình thường mọi người lại tiếp tục tới quan sát.
Sở Từ không thèm quan tâm đến những ánh mắt ấy, cô bước nhẹ nhàng, miệng mỉm cười đi vào trường học.
Trường học 1000 năm sau, học tập cùng những hậu bối của mình, còn phải học chữ giản thể từ đầu giống như một người thất học, thật khiến cô chờ mong.
Sở Trạch Vũ vừa vào cổng trường liền chạy, còn Sở Minh Phi giúp Sở Từ một đường đến phòng học.
“Sở Từ, anh ở khu phía sau, có việc gì thì tới tìm anh nhé.”
“Cám ơn anh ba.” Sở Từ cười nói “Anh ba, em thấy anh có hoa đào di động, hôm nay có vận hoa đào nha.”
Sở Minh Phi cười khúc khích vuốt đầu cô “Nhóc con biết cái gì mà vận đào hoa chứ? Được rồi, vào lẹ đi thôi!”
Sở Minh Phi cười đi đến cửa thang lầu, chợt thấy một bạn học nữ của lớp bên cạnh xông tới, xấu hổ e thẹn đưa một phong thư “Sở Minh Phi, tớ, tớ, tớ…Tớ thích cậu!”
Nói xong liền dúi phong thư vào tay Sở Minh Phi, quay đầu chạy. Cậu ngây người một lát, sau đó khiếp sợ, Sở Từ thật đúng là thần!
Bên kia, Sở Từ mới vừa đi đến cửa phòng học liền nghe được tiếng nói chuyện của hai người nữ.
“Tôn lão sư nghe nói chưa? Đứa ngốc kia hôm nay sẽ đi học lại.”
Giọng của Tôn lão sư rất nhẹ nhàng “Lần trước tôi đi mua đồ ăn gặp mẹ của Sở Từ, bà nói đầu óc của Sở Từ đã chữa khỏi, bây giờ không ngốc nữa, nhờ tôi chăm sóc tốt cho con bà.”
“Không ngốc? Ai mà tin? Tôi sống nhiều năm như vậy còn chưa bao giờ thấy bệnh ngốc có thể chữa đâu. Cô lại không phải không biết mẹ của nó, bênh vực người mình lại còn đau lòng con, ở trong mắt bà ấy con gái cho dù có ngốc cũng tốt! Bà ấy làm sao có thể nói con gái mình không tốt? Tôi nghĩ hôm nào chúng ta đi gặp hiệu trưởng, bảo hiệu trưởng chuyển đứa nhỏ này đi thôi! Tôi không muốn mình có người học sinh như vậy, còn phải làm kiểm tra, nhiều lần đều được 0 điểm hại tôi không có tiền thưởng. Thật đen đủi.”
Tôn lão sư trấn an nói “Tưởng lão sư, cô cũng đừng nóng vội, Sở Từ vốn là cũng xinh đẹp, nếu có thể chữa khỏi cũng là chuyện tốt, kiểm tra là chuyện nhỏ, học sinh khỏe mạnh mới là chuyện quan trọng, nếu thật có thể chữa khỏi học sinh cũng có thể sống như người bình thường.
Tưởng Phượng Anh nói “Nếu lại kéo chân của cả lớp, tôi nhất định phải đi nói cho hiệu trưởng, lớp chúng tôi có phải là thùng rác đâu, cái gì cũng nhét vào.”
Trong phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng đọc sách.
Sở Từ nghe những lời này cũng không có cảm giác gì, cô cũng không phải con nít 10 tuổi thật nên sẽ không vì một câu nói của người lớn mà đau lòng, đứng ở góc độ của người lớn mà nói thì Tưởng Phượng Anh chỉ là quan tâm đến ích lợi của mình, nói chuyện khó nghe, không có đạo đức của giáo viên, nhưng mà cũng không có làm gì quá đáng, Sở Từ nhìn tướng mạo cũng có thể thấy người này chỉ là nói chuyện thẳng nên dễ làm phật lòng người khác nhưng không xấu, thuộc về loại người mồm miệng chua ngoa nhưng tốt bụng.
Nghĩ vậy, Sở Từ đứng ngoài một lúc mới đi vào.
Thấy cô đi vào, lớp học đột nhiên yên tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn cô chằm chằm.
Sở Từ đi đến trước mặt hai người, chào hỏi “Chào Tôn lão sư, Tưởng lão sư! Áo khoác của Tôn lão sư thật xinh đẹp.”
Tôn lão sư hóa đá.
“Tưởng lão sư, tay của cô thật khéo, bím tóc thắt rất đẹp.”
Tưởng lão sư cũng hóa đá, sau đó đỏ mặt lên, kì quái, nha đầu này thay đổi lớn quá! Trước kia chỉ biết ngây ngô cưới, không biết chào hỏi, cũng không biết nói chuyện. Bây giờ lại biết khen người khác! Không biết lời nói ban nãy của mình có bị nghe thấy hay không nữa.
Ai cũng đều thích nghe lời nói ngọt, Tôn lão sư cười nói “Sở Từ, con khỏi thật sao?”
“Đúng vậy, Tôn lão sư, trước kia làm phiền cô nhiều rồi.”
Bạn học cả lớp sợ ngây người.
Kẻ ngốc được trị hết bệnh rồi? Còn sửa soạn xinh đẹp như vậy nữa!
Tôn lão sư vuốt đầu Sở Từ hỏi “Con còn nhớ chỗ của mình không?”
Sở Từ lắc đầu.
“Con ngồi hàng cuối cùng, ngồi tạm đó đã, sau này cô chuyển chỗ cho con.”
“Cám ơn cô.”
-----------