Chương 23: Tần Sương Nghiên: Thế An, ngươi lại sẽ mang đến cho ta cái gì dạng kinh hỉ đây?
"Thật sao?"
Liễu Thi Họa mở to đôi mắt đẹp, vẻ mặt tò mò nhìn Tần Sương Nghiên.
"Tự nhiên là thật."
Tần Sương Nghiên vừa nghĩ tới Hứa Thế An, khóe miệng vô thức cong lên một nụ cười nhỏ khó nhận ra: "Thế An kiến thức uyên bác lắm, ngay cả ta còn nhận được chỉ điểm của hắn."
Liễu Thi Họa lẩm bẩm trong miệng: "Không ngờ phu quân lại lợi hại đến vậy, trách sao chàng bảo ta phải tự tin lên, nói ta nhất định có thể đuổi kịp bước chân của Tần sư tỷ."
Tần Sương Nghiên cũng không thấy lời này có vấn đề gì, liền nói: "Ngươi về tìm Thế An đi, biết đâu rất nhanh ngươi sẽ có được đáp án mình muốn."
"Ừm."
Liễu Thi Họa ngoan ngoãn gật đầu: "Sư tỷ, vậy ta xin cáo từ."
Tần Sương Nghiên cười nói: "Sau này không cần gọi ta là sư tỷ nữa, cứ gọi ta là tỷ tỷ là được."
Liễu Thi Họa nghe vậy, trong lòng không khỏi ấm áp, trên mặt nở một nụ cười tươi tắn: "Được ạ."
Nói xong, nàng quay người rời đi. Tần Sương Nghiên nhìn bóng lưng Liễu Thi Họa khuất dần, thầm nghĩ: Thế An, lần này ngươi lại sẽ mang đến cho ta dạng kinh hỉ gì đây?
Nàng cảm nhận tu vi trong cơ thể, nhận thấy sắp đột phá Đạo Cơ ngũ tầng. Tần Sương Nghiên quyết định bế quan hai ngày để đột phá cảnh giới nhỏ này. Nàng tin rằng, khi mình đột phá xong, tin tức tốt từ chỗ Thế An cũng sẽ sớm truyền đến.
Nghĩ đến đây, Tần Sương Nghiên liền tiến về sơn động quen thuộc, nơi nàng thường bế quan, để bắt đầu quá trình đột phá.
Trong Thiên Sương viện, Hứa Thế An đang nằm dài trên ghế mây, nhàn nhã tắm nắng.
Một loạt tiếng bước chân xào xạc phá tan dòng suy nghĩ của hắn. Hắn vô thức nhìn về phía cửa sân.
Liễu Thi Họa bước nhanh tới, trong khoảnh khắc, ánh mắt hai người chạm nhau.
"Phu quân."
"Thi Họa, nàng về rồi."
Sau khi chào hỏi, Hứa Thế An chậm rãi đứng dậy.
Liễu Thi Họa bước những bước chân nhẹ nhàng, nhanh chóng sà vào lòng Hứa Thế An.
Hứa Thế An nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng, ân cần hỏi: "Sao vậy?"
"Phu quân, ta quá ngốc nghếch, tu hành với Tần tỷ tỷ những bảy ngày mà chẳng thu hoạch được gì. Tần tỷ tỷ bảo ta đến tìm chàng để hỏi han một phen." Liễu Thi Họa nói, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn Hứa Thế An đầy mong đợi.
"Không ngờ Sương Nghiên vẫn hiểu ta đến vậy."
Hứa Thế An cười, véo nhẹ khuôn mặt mịn màng của Liễu Thi Họa, rồi nói: "Nàng cứ chuẩn bị bữa trưa đi, ta ra giá sách tìm giúp nàng một quyển công pháp, xem có dùng được không."
"Cám ơn phu quân."
Liễu Thi Họa âu yếm Hứa Thế An một lúc rồi mới đi về phía nhà bếp.
Hứa Thế An thì đi vào phòng mình, lấy ra bảy màu tạo hóa khí vận sen.
Bảo vật này có thể dùng trực tiếp, cũng có thể luyện thành đan dược.
Hắn quyết định nghiền nát nó, sau đó nấu trà cho Liễu Thi Họa.
Dụng cụ giã thuốc Hứa Thế An vốn có sẵn. Khi chưa về ở rể, dù chưa từng học luyện đan, hắn cũng đã học qua bào chế dược liệu.
Chẳng mấy chốc, Hứa Thế An đã nghiền nát bảy màu tạo hóa khí vận sen, pha trà xong xuôi, tiện tay đặt lên bàn đá trong sân, còn mình thì vờ lục lọi trong phòng.
Nửa canh giờ sau.
Liễu Thi Họa bưng một khay thức ăn đi ra sân. Vừa đi được vài bước, nàng đã ngửi thấy một mùi hương mê người, lập tức thèm thuồng.
Nàng vô thức tìm kiếm nguồn gốc mùi thơm trong sân, và ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên một bình trà.
Nhìn ấm trà, Liễu Thi Họa vô thức bước nhanh hơn.
Nàng đặt khay thức ăn xuống bàn đá, rồi ngồi xuống trước ấm trà, say sưa hít hà mùi hương quyến rũ.
Dù rất muốn nếm thử chút nước trà, Liễu Thi Họa vẫn cố nhịn. Đây là đồ của phu quân, nàng không thể tự tiện đụng vào.
Hứa Thế An nghe thấy tiếng động bên ngoài, ung dung bước ra khỏi phòng.
Khi thấy Liễu Thi Họa như một chú mèo nhỏ háu ăn, rụt rè thò đầu ngửi quanh ấm trà, hắn không nhịn được bật cười.
"Ha ha... Thi Họa, nàng muốn uống cứ uống đi, đồ của ta đều là của nàng."
"A!"
Liễu Thi Họa giật mình nghe vậy, vội ngồi thẳng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cúi gằm mặt xuống.
Hứa Thế An nhìn xuống mái đầu Liễu Thi Họa, thầm nghĩ, ừm, lớn thật.
Hắn bước tới bên Liễu Thi Họa, rót một chén trà đưa cho nàng: "Uống đi."
"Cám ơn phu quân."
Liễu Thi Họa e lệ nhận lấy chén trà, yểu điệu nhấp một ngụm.
Khi nước trà chạm cổ họng, nàng cảm thấy một sự thoải mái chưa từng có, dường như cả người sắp hóa tiên.
Nàng quên cả việc phải giữ ý tứ, một hơi uống cạn chén trà, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
"Cảm giác thế nào?"
Giọng Hứa Thế An dịu dàng vang bên tai, kéo nàng ra khỏi trạng thái thư thái.
"Tuyệt vời... Uống rất ngon, Thi Họa chưa từng được uống loại trà cực phẩm như vậy."
Liễu Thi Họa nói xong, áy náy nhìn Hứa Thế An.
"Phu quân, trà này có đắt không ạ?"
"Không đắt, chỉ là sính lễ ta dùng để cưới vợ thôi, nàng thích thì cứ uống hết."
Hứa Thế An thản nhiên nói.
"Không, không, không."
Liễu Thi Họa lắc đầu nguầy nguậy: "Trà ngon thế này, sao ta có thể uống một mình?"
Hứa Thế An nghiêm mặt nói: "Sao, chẳng lẽ nàng không muốn nhận sính lễ của ta?"
"Muốn chứ."
Liễu Thi Họa nhỏ nhẹ đáp.
"Vậy thì uống hết trà này đi, nhớ cả ăn hết cánh hoa sen bên trong nữa."
Vừa nói, Hứa Thế An vừa rót thêm một chén trà cho Liễu Thi Họa, rồi bắt đầu từ tốn dùng cơm.
Liễu Thi Họa còn muốn nói gì đó, nhưng hương trà liên hoa quá đỗi thơm ngát, nàng không thể cưỡng lại được.
Uống trà của phu quân, cũng là người của phu quân. Ta nhất định sẽ nỗ lực tu hành, bảo vệ tốt chàng.
Nàng âm thầm thề trong lòng, rồi lại bưng chén trà lên, uống cạn một hơi.
Một chén, hai chén...
Sau khi uống hết bảy chén trà, Liễu Thi Họa bỗng cảm thấy buồn ngủ, suýt nữa gục xuống bàn.
Nàng gắng gượng tỉnh táo, nói với Hứa Thế An: "Phu quân, ta hơi mệt, xin phép về nghỉ trước."
Hứa Thế An đứng dậy, đỡ Liễu Thi Họa: "Ta dìu nàng về."
"Vâng."
Liễu Thi Họa tựa vào vai Hứa Thế An, chậm rãi đi về phòng mình.
Hứa Thế An đỡ Liễu Thi Họa lên giường, đắp chăn cẩn thận rồi quay người rời đi, tiện tay đặt thiên thư bên cạnh gối nàng.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi.
Trong giấc mơ, Liễu Thi Họa không hề hay biết cơ thể mình đang trải qua những biến đổi thầm lặng.
Hắc khí từ trong cơ thể nàng lan tỏa, trong khoảnh khắc bao phủ cả căn phòng. Đúng lúc này, một luồng ánh sáng bảy màu bừng lên, xua tan toàn bộ hắc khí, chiếu sáng cả căn phòng rồi từ từ bay trở lại vào cơ thể nàng.
Cùng lúc đó, khí chất của Liễu Thi Họa cũng biến đổi long trời lở đất...