Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế

Chương 41: Hứa Thế An: Đem bọn hắn quần lót đều bồi ở chỗ này

Chương 41: Hứa Thế An: Đem bọn hắn quần lót đều bồi ở chỗ này
Bên trong Thiên Hương các, tiếng đàn du dương lượn lờ.
Những cánh hoa mẫu đơn khẽ rơi như mưa.
Một thân ảnh trắng muốt như tuyết từ trên trời chậm rãi giáng xuống, nhẹ nhàng đáp xuống đại sảnh.
Đó là một nữ tử có vóc người yểu điệu, khí chất lại ôn nhu, thanh lãnh, đôi mắt u buồn dường như chứa đựng vô vàn câu chuyện.
Chỉ cần là nam nhân, chỉ cần vô tình chạm phải ánh mắt nàng, liền không kìm lòng được mà muốn tìm hiểu những ẩn tình sâu kín ấy.
Nếu như nói mỗi người phụ nữ đều là một cuốn sách, thì Phỉ Phỉ trước mắt chính là một bản cổ điển, tao nhã.
"Tỷ phu, ta cảm giác ta lại rung động rồi."
Tần Hoằng Dật nhìn Phỉ Phỉ đang đứng giữa đại sảnh, vô thức thốt lên.
"Tiểu tử, ngươi không thể tìm từ nào mới mẻ hơn sao?"
Hứa Thế An có chút bực mình nhìn Tần Hoằng Dật, hận không thể gõ vào đầu hắn xem có gì bên trong.
Triệu chấp sự đứng bên cạnh cười nói: "Tỷ phu, ngài thấy cô nương này thế nào?"
"Loại thường thường bậc trung."
Hứa Thế An tỏ vẻ nghiêm túc đưa ra đánh giá.
Lời vừa dứt, đám oanh oanh yến yến trong phòng đều đồng loạt ném về phía Hứa Thế An những ánh mắt khác thường.
Sự thay đổi trong ánh mắt của các nàng làm sao thoát khỏi được con mắt của lão làng Tần Hoằng Dật.
"Bốp!"
Tần Hoằng Dật vỗ mạnh xuống bàn, nghiêm nghị nói: "Các ngươi nhìn cái gì vậy, có biết tỷ phu ta là ai không?"
"Chúng ta biết sai rồi, xin ba vị khách quý thứ tội."
Đám oanh oanh yến yến vội vàng cung kính nhận lỗi.
Tần Hoằng Dật có chút bực bội nói: "Thôi đi, ta cũng lười so đo với đám người chưa trải sự đời như các ngươi, tỷ phu ta, chính thê là Tần Sương Nghiên, đệ nhất trong cuộc thi nội môn, thiên kiêu đệ nhất Ngọc Thanh, tiểu thiếp cũng là đệ nhất trong cuộc thi tạp dịch, cái cô Phỉ Phỉ này nhìn thì cũng được, nhưng so với hai vị kia thì cũng chỉ là hàng thường mà thôi."
Đám oanh oanh yến yến nghe vậy, lập tức thay đổi ánh mắt nhìn Hứa Thế An.
Hồng lâu loại địa phương này là nơi tin tức lan truyền nhanh nhất, các nàng đương nhiên đã nghe qua uy danh của Tần Sương Nghiên, cũng biết nàng có một hôn phu.
Chỉ là các nàng không thể hiểu được, tại sao hôn phu của Tần Sương Nghiên lại đến cái nơi ăn chơi này, cùng với những "dong chi tục phấn" như các nàng tìm vui.
Bất quá, nếu như có thể ngủ một đêm với vị Hứa đại quan nhân này, chẳng phải sẽ nổi danh sao?
Sau này ra ngoài khoe khoang, cũng có thể ưỡn ngực mà nói một câu: "Ta đã ngủ với nam nhân của Tần Sương Nghiên rồi."
Trong chốc lát, ánh mắt chúng oanh oanh yến yến nhìn Hứa Thế An cũng thay đổi.
"Tỷ phu, vậy nói như vậy, chúng ta không đấu giá Phỉ Phỉ này nữa sao?"
Triệu chấp sự hỏi.
"Không."
Hứa Thế An cười hỏi ngược lại: "Triệu sư huynh, nếu như ngươi bị kẻ yếu hơn sư đệ của ngươi làm cho thiệt hại, ngươi có muốn lập tức lấy lại danh dự không?"
"Đương nhiên là phải, tính ta từ trước đến nay, đối với những tu sĩ yếu hơn mình, chưa bao giờ để bụng chuyện qua đêm."
Triệu chấp sự đầy kiên định nói.
Hứa Thế An giơ ngón tay cái lên: "Triệu sư huynh, giờ ta mới hiểu vì sao ngươi có thể trở thành chấp sự ngoại môn, đối với kẻ mạnh thì khúm núm, còn với kẻ yếu thì ra tay tàn nhẫn."
Triệu chấp sự gượng gạo nở một nụ cười mang theo chút xấu hổ: "Tỷ phu, ngài đừng chê cười ta, nghe ý ngài là còn muốn hố bọn họ một vố nữa?"
"Không sai."
Hứa Thế An hướng mắt về phía Tần Hoằng Dật: "Hoằng Dật, lần này, ngươi cứ ra giá cao một chút, để hai tên kia phải bán cả quần lót mà trả."
"Tê..."
Triệu chấp sự nghe vậy, trong lòng âm thầm hít sâu một hơi, thầm cảm thấy may mắn vì quyết định trước đây đã không đối đầu với Hứa sư huynh, nếu không chắc chắn sẽ bị hố đến nỗi không còn một mảnh vải che thân.
"Tuân lệnh."
Tần Hoằng Dật cũng lộ vẻ mặt hớn hở, chậm rãi ngẩng đầu, hướng mắt lên lầu ba.
Đúng lúc này, Hàn Phi Quan cũng đang nhìn về phía phòng của Tần Hoằng Dật, hai ánh mắt chạm nhau trong không trung, sắc mặt Hàn Phi Quan càng trở nên khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tần Hoằng Dật kia, thế mà dám chủ động khiêu khích ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi đại xuất huyết."
Ngụy Ngạn Lễ nói: "Nhớ kỹ phải nắm chắc chừng mực, đừng làm thằng nhãi đó sợ mà bỏ chạy."
Hàn Phi Quan gật đầu: "Ta biết phải làm thế nào."
Cùng lúc đó, Viên Thư Giáo lại cất tiếng thông báo trong đại sảnh.
"Đấu giá chính thức bắt đầu, giá khởi điểm năm vạn hạ phẩm linh thạch, mỗi lần tăng giá không được dưới năm ngàn hạ phẩm linh thạch."
"Tám vạn!"
Tần Hoằng Dật không chút do dự thốt ra.
So với lúc trước, lần này hắn ra giá mang theo một khí thế hào hùng, dù sao có người trả tiền giúp, gọi lớn một chút cũng không sao.
Các tu sĩ xung quanh đang định ra giá thì từ một gian phòng trên lầu ba lại vang lên một giọng nói quen thuộc: "Chín vạn."
"Mười một vạn, họ Hàn, ngươi muốn so linh thạch với thiếu gia nhà ta sao, ngươi có đủ sức không?"
Tần Hoằng Dật châm chọc khiêu khích.
Đám khách khứa tại chỗ thấy hai vị thiếu gia này lại bắt đầu đấu đá nhau, trong lòng không khỏi nổi trống rút quân.
Thạch âm nữ kia tuy tốt, nhưng bọn họ không thể bỏ ra non nửa gia sản để so đo tiền tiêu vặt với người ta.
Hàn Phi Quan như vừa nuốt phải ruồi, trong lòng khó chịu vô cùng, trầm giọng nói: "Mười hai vạn."
Tần Hoằng Dật vẫn không cần suy nghĩ mà mở miệng: "Mười bốn vạn, sợ rồi sao?"
"Mười lăm vạn."
Hàn Phi Quan lúc này đã tức đến mất cả lý trí, không cần nghĩ ngợi liền theo báo giá.
Ngụy Ngạn Lễ nghe thấy cái giá này, vội vàng ra hiệu cho Hàn Phi Quan dừng lại.
Ở phía bên kia, Tần Hoằng Dật không hề ra giá mà chỉ cười nhẹ nhàng hỏi: "Tỷ phu, ta diễn thế nào?"
Hứa Thế An khẽ phe phẩy quạt giấy trong tay, giơ ngón tay cái lên: "Không hổ là ngươi, diễn xuất tự nhiên không chê vào đâu được."
Lời còn chưa dứt, từ phòng trên lầu ba lại vang lên giọng của Hàn Phi Quan.
"Họ Tần, có phải ngươi sợ rồi không, chẳng phải ngươi tự xưng là nhiều linh thạch lắm sao? Sao lại không dám ra giá nữa?"
Mọi người ở đây nghe thấy cái giá này đồng loạt hướng mắt về phía gian phòng của ba người Hứa Thế An, chờ đợi Tần thiếu gia đáp trả.
Sau vài nhịp thở, giọng Tần Hoằng Dật lại vang lên.
"Ha ha ha, họ Hàn, ngươi đúng là đồ ngốc, vừa bị dạy dỗ xong đã quên rồi sao? Ta chỉ đùa ngươi thôi, đồ ngu!"
"Ngươi muốn chết!!"
Hàn Phi Quan gào lên một tiếng, lấy bảo kiếm từ trong trữ vật giới chỉ ra, định rút kiếm, thì một giọng nói mang theo vài phần lạnh lẽo vang vọng khắp Thiên Hương Các.
"Vị khách quý này, Thiên Hương Các là nơi tiêu khiển vui vẻ, nếu hai vị có ân oán gì, xin hãy giải quyết ở Vạn Đấu Kiếm Đài, nếu ai dám ra tay ở Thiên Hương Các, lão phu nhất định sẽ không nương tay."
Cùng với giọng nói đó là một luồng uy áp cường đại.
Dưới luồng uy áp này, đầu óc Hàn Phi Quan trong nháy mắt thanh tỉnh lại, hắn trừng mắt nhìn về phía phòng của Hứa Thế An, lạnh lùng hừ một tiếng: "Hừ! Coi như ngươi gặp may!"
Viên Thư Giáo thấy bầu không khí đã dịu lại, tiếp tục nói: "Mười lăm vạn linh thạch, còn vị khách quý nào ra giá cao hơn không?"
"Mười lăm vạn một lần, mười lăm vạn hai lần, chúc mừng Hàn thiếu đã có được giai nhân."
Trong phòng trên lầu ba, Hàn Phi Quan nghe thấy giọng nói đó, sắc mặt khó coi đến cực điểm, hắn quay sang nhìn Ngụy Ngạn Lễ, nhỏ giọng hỏi: "Ngụy huynh, chúng ta nên làm gì bây giờ?".

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất