Chương 29: Chặt Tay
Tuy rằng Tần Dịch nhiều lần nói mắt cá chân mình không sao, nhưng Giản Gia vẫn kéo hắn đến y quán. Đến khi chính tai nghe đại phu xác nhận không tổn thương đến xương cốt, nàng mới yên lòng, sờ sờ túi tiền, nghiêng đầu cười với Tần Dịch: "Đi thôi, ta 'chặt tay' đây!". Còn nhiều thứ muốn mua lắm, có Tần Dịch và Tuấn Tuấn bên cạnh, nàng muốn mua bằng được những món ưng ý nhất.
Tần Dịch ngớ người, có chút nghi hoặc: "Chặt tay?"
Đang yên đang lành, sao lại muốn chặt tay?
Giản Gia nào hay biết lời nói tùy tiện của mình gây ra cho Tần Dịch chấn động lớn đến vậy. Đáng thương Tần thợ săn còn chưa kịp hoàn hồn đã bị nàng đẩy vào tiệm may. Giản Gia cười chào hỏi người thợ may: "Chủ quán, may cho hắn ba bộ trang phục mùa hè." Tần Dịch người cao lớn, quần áo may sẵn trong tiệm khó mà vừa người, cứ đặt may đo cho ổn.
Tần Dịch nhíu mày, thân thể theo phản xạ lùi về sau: "Không cần đâu, ta có y phục mặc rồi, nàng cứ mua nhiều mấy bộ cho mình đi." Chưa kịp lùi thêm bước nữa, sau lưng đã vướng phải vật cản. Giản Gia hai tay chống lên bả vai hắn, xuyên qua lớp áo, hắn vẫn cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay nàng.
Chỉ cần nhúc nhích một chút là hắn có thể thoát khỏi tay Giản Gia, rời khỏi tiệm may, nhưng Tần Dịch không dám động, sợ Giản Gia vì sự rời đi đột ngột của hắn mà ngã nhào.
Giản Gia cười nói: "Ta mua rồi, cũng nên sắm sửa cho các ngươi chứ." Nàng cố sức đẩy Tần Dịch về phía trước, trêu chọc: "Tần gia Đại Lang cần kiệm quá, một bộ quần áo may vá hết năm này sang năm khác. Cẩn thận chút, khéo lại thành đồ gia truyền ấy chứ." Từ khi bước chân vào Tần gia, nàng đã thấy Tần Dịch chỉ có vài bộ quần áo mặc đi mặc lại, áo đen vá chằng vá đụp, may mà hắn có nhan sắc, không thì ra đường chẳng khác gì ăn mày.
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn lãng của Tần Dịch càng thêm lạnh lùng, nhưng vành tai lại ửng đỏ lên.
Thấy thời tiết ngày càng nóng nực mà Tần Dịch và Tần Lãng vẫn chưa có ý định thay đổi y phục, Giản Gia nảy ra ý định sắm sửa quần áo cho họ. Vừa hay trong tay có tiền, Tần Dịch lại ở bên cạnh, cơ hội ngàn năm có một, không thể bỏ lỡ.
Ra khỏi tiệm may, Tần Dịch mới thấy hết được khả năng "chặt tay" của Giản Gia. Hắn theo nàng đi hết tiệm tạp hóa đến cửa hàng lương thực... Hầu như mọi ngõ ngách ở Kê Minh trấn đều in dấu chân hai người, vì mua quá nhiều đồ, thật sự không còn sức xách nữa. Hai người bàn nhau, ghé thẳng vào xưởng mộc mua một chiếc xe ngựa thùng.
Ngày trước đến Kê Minh trấn, Giản Gia còn phải nhờ xe bò chở sọt, ai ngờ rời khỏi đây lại có xe riêng. Chỉ là trong thùng xe chất đầy đồ, Giản Gia đành chen chúc cùng Tần Dịch ở bên ngoài, cùng nhau điều khiển xe ngựa.
Cảnh này lọt vào mắt hai gã thợ săn trong quán trà. Từ sau lần Tần Dịch một đao giết chết con cừu của Trương thợ săn, hắn ta ngoan ngoãn hẳn, thấy Tần Dịch là tránh đường. Giờ nhìn Giản Gia tươi cười bên thùng xe cùng Tần Dịch đang dạy Giản Gia cách điều khiển xe ngựa, Trương thợ săn vừa thoáng ngưỡng mộ nhan sắc của Giản Gia, vừa chửi thề chua chát: "Nhìn cái bộ dạng vô tích sự kia kìa, bị đàn bà mê muội hết cả rồi. Lão Dương, tao cá với mày, con đó nhìn qua đã biết không phải hạng an phận, chẳng cần đến nửa năm, Tần thợ săn bị nó lừa đến cái khố cũng không còn."
Hắn ta thấy rõ mồn một, Giản Gia kia hận không thể vơ vét hết nửa cái phố này về nhà. Tần thợ săn có được mấy đồng bạc, chịu nổi cô ta phá thế à? Còn mua cả xe ngựa, phi, mua xe ngựa để tiện cho cô ta đi dan díu với trai đấy...
Lão Dương nâng chén trà lên nhâm nhi: "Ờ? Tao thấy cũng được mà, tao thấy Tần gia tiểu nương tử không tệ như mày nói đâu. Mày đừng có ác cảm với Tiểu Tần quá, người lớn cả rồi, sao còn chấp nhặt với trẻ con thế."
Trương thợ săn tức giận trợn mắt: "Lão Dương, mày rốt cuộc là phe nào hả? Sao phải trái không phân biệt thế hả?!"
Hắn ta quay đầu nhìn về phía cổng trấn, ánh mắt độc địa, sự ghen ghét lâu ngày với Tần Dịch đã đẩy hắn đến giới hạn chịu đựng: "Mẹ kiếp, cứ để mày phong cảnh vài ngày, rồi xem tao xử mày thế nào."
*
Về đến nhà, mọi người thấy xe ngựa mới đều vô cùng phấn khởi, họ vây quanh xe ngựa chạy hết mấy vòng. Giản Gia cười lấy từ trong thùng xe ra một túi vải đưa cho Tần Lãng.
Tần Lãng tò mò mở túi vải, thấy bên trong là hai bộ đồ đan màu thiên thanh. Vải vóc mềm mại, thoáng khí, sờ vào tay như mây, màu sắc bình thường nhưng ẩn chứa vân ám, ánh sáng thay đổi thì những phiến lá trúc hiện lên rõ rệt. Tần Lãng vừa thấy đã thích bộ đồ này, cậu sờ vào vải vóc, có chút khó tin, vừa mừng vừa lo nói: "Đây... cho con sao?"
Giản Gia vui vẻ: "Đương nhiên là cho con rồi, mau đi thử xem có vừa không."
Tần Lãng không biết bao lâu rồi chưa được mặc quần áo mới, lần gần nhất có lẽ là khi mẫu thân còn sống. Sau khi mẫu thân qua đời, cậu chỉ có thể tìm trong tủ quần áo của phụ thân và huynh trưởng những bộ nào mình mặc vừa. Dù quần áo không vừa vặn, Tần Lãng vẫn cảm thấy may mắn, ít nhất mình vẫn có đồ để mặc...
Tần Lãng ôm quần áo, giọng run run: "Con cảm ơn tỷ tỷ."
Giản Gia thấy vậy không khỏi xót xa cho đứa trẻ này, nàng xoa đầu Tần Lãng, cười nói: "Mau đi thay đồ đi, thay xong tỷ tỷ còn có chuyện vui muốn nói cho con biết." Tần Lãng đáp lời, ôm quần áo chạy nhanh vào nhà.
Nhị thúc khoanh tay nhìn theo bóng lưng Tần Lãng, cười toe toét: "Xem kìa, thằng bé vui chưa kìa..."
Chưa dứt lời, trước mặt ông xuất hiện một túi vải y hệt. Giản Gia cười nói: "Nhị thúc, đây là con mua cho Nhị thúc bộ đan y, Nhị thúc thử xem có vừa không, nếu không vừa thì có thể đi đổi."
Nhị thúc ngớ người, hoàn hồn lại liền xua tay: "Không không không, sao được chứ? Lão nhân ta còn nhiều quần áo lắm, sao có thể để các cháu tốn kém?"
Giản Gia biết trước Nhị thúc sẽ nói vậy, nàng cong môi mắt nhìn Tần Dịch. Tần Dịch trầm giọng nói: "Nhận lấy đi, đây là tâm ý của Gia Nhi." Giản Gia phụ họa: "Đúng đó Nhị thúc, đây là kiểu dáng thịnh hành nhất năm nay đó, Nhị thúc mình đẹp trai thế này, mặc vào chắc khối bà lão mê cho mà xem."
Nhị thúc cười đến nếp nhăn trên mặt dồn lại thành một đống: "Gia Nhi đừng trêu Nhị thúc."
"À đúng rồi, còn cái này nữa." Từng món đồ trong thùng xe được Tần Dịch mang xuống, trong đó có một túi thuốc đặc biệt gây chú ý. Giản Gia lục lọi trong túi thuốc một hồi, tìm ra một lọ thuốc mỡ chuyên trị vết thương: "Nhị thúc dùng thử xem có hiệu quả không nhé."
Nhị thúc đưa tay nhận lấy thuốc mỡ, tặc lưỡi: "Mua lắm thuốc thế cơ à..."
Giản Gia cười không nói, đây là nàng nhờ lão đại phu ở hiệu thuốc bốc thuốc cho, bên trong có thuốc cầm máu, giảm đau, trị phong hàn cảm mạo, hạ hỏa khí, giải độc tiêu ứ... Những loại thuốc gia dụng thường thấy, ở đây có đến quá nửa. Tác dụng và cách dùng của từng loại đều được ghi rõ trên bao bì, trừ những bệnh mãn tính cần sắc thuốc bắc ra, còn lại thuốc cầm máu, giảm đau đều là viên hoàn làm sẵn, cần thì có thể uống ngay.
Lớn nhỏ các gói thuốc tốn hết mấy trăm đồng tiền, trong cái thời đại "bệnh nhẹ thì nhịn, bệnh nặng thì chờ chết" này, hành động của nàng bị nhiều người xem là lãng phí. Nhà ba người cần gì đến nhiều thuốc như vậy? Dù có chuyện gì xảy ra, chạy ra trấn cũng kịp.
Nhưng Giản Gia lại không nghĩ vậy, ý nghĩa của việc dự trữ thuốc men trong nhà là "phòng bệnh hơn chữa bệnh", người nhà có thể không dùng đến, nhưng không thể không có. Tần gia lại ở tận trong núi, lỡ có chuyện gì, đợi chạy ra đến trấn thì mọi việc đã xong xuôi.
Sở dĩ nàng kiên trì như vậy, chủ yếu là hôm nay nàng nhớ lại một chi tiết nhỏ trong nguyên tác: Có lần nguyên chủ si mê Hứa Linh Sinh đến quên cả trời đất, bị Tần thợ săn bắt gặp, Tần thợ săn không nói gì, chỉ lặng lẽ quay người khập khiễng bước đi.
Giản Gia nhớ lời trong sách viết: Nói đến Tần thợ săn cũng đáng thương, vì báo ân mà cưới Giản Gia, nhưng Giản Gia thì luôn mắng chửi, chỉ khi cần tiền mới tươi cười với Tần thợ săn. Để bù đắp cho Giản Tiểu Cường, Tần thợ săn chỉ còn cách vào sâu trong núi săn bắn, kết quả bị trọng thương. Giản Gia không những không chăm sóc hắn, còn mắng hắn vô dụng, lấy hết tiền hắn dành dụm để chữa bệnh. Tần thợ săn không được chữa trị kịp thời, một chân vĩnh viễn bị tật nguyền.
Trong "Điền Viên Kiều Sủng", nữ chủ là Liễu Tư Dao, sách tập trung viết về những ân oán tình thù giữa cô ta và các nam nhân, ngay cả nhân vật phản diện như nữ phụ cũng chỉ được lôi ra tát mặt vài cái rồi thôi, bút mực dành cho họ rất ít. Thời gian trong truyện cũng không rõ ràng, xuân thu lẫn lộn, đông hạ không phân biệt, khiến Giản Gia không biết Tần Dịch sẽ bị thương ở đâu và khi nào.
Tuy rằng nàng và nguyên chủ có rất nhiều điểm khác biệt, sẽ không lấy tiền mồ hôi nước mắt của Tần Dịch để trợ cấp cho cả nhà quỷ hút máu Giản Tiểu Cường, càng không ép Tần Dịch vào rừng sâu săn thú, nhưng hôm nay nàng đã thấy được sức mạnh của cốt truyện. Dù nàng có cố gắng tránh né, vẫn bị nữ chủ lôi kéo vào vòng xoáy sự việc.
Chuẩn bị thuốc men đầy đủ trong nhà là tốt nhất, phòng bệnh hơn chữa bệnh, Giản Gia nhìn đống thuốc lớn mà thở phào nhẹ nhõm.
"Con thay đồ xong rồi." Tần Lãng ngượng ngùng bước ra từ cửa chính với bộ đồ mới. Giản Gia nhìn theo, hai mắt sáng rực.
Bộ thanh sam này vừa vặn, vạt áo phiêu dật. Tần Lãng mặt mày tuấn tú trắng trẻo, mắt sáng ngời, dù là con nhà nông, vẫn có khí chất thanh dật tự do, dù không có ngọc ngà châu báu, vẫn như ngọc quý được mài giũa, thật là một thiếu niên phong lưu!
Giản Gia vỗ tay, than thở: "Đẹp trai quá đi mất." Gen nhà Tần tốt thật, hai anh em mặt mũi giống nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, huynh trưởng trầm ổn kín đáo, đệ đệ nho nhã lịch sự.
Tần Lãng mím môi cười, ánh mắt lại rơi vào chiếc xe nhỏ sau lưng Giản Gia. Chiếc xe nhỏ này trông đáng yêu quá, chẳng lẽ đây chính là chuyện vui mà Gia Nhi tỷ tỷ muốn nói cho cậu biết?
Nhận thấy ánh mắt của Tần Lãng, Giản Gia cười: "Lãng Nhi thích chiếc xe này à? Tỷ tỷ vừa nhìn đã thấy nó hợp với nhà mình rồi. Lát nữa con ngồi vào trong, để Tướng Quân kéo con chạy vài vòng nhé."
Bị gọi tên, Tướng Quân phấn khích vẫy đuôi, đúng đó đúng đó, Đại Hắc đã sẵn sàng rồi!
Nhưng trước khi Tần Lãng ngồi lên xe, còn có một chuyện quan trọng muốn nói cho cậu biết, Giản Gia vuốt cằm, cười nói: "Lãng Nhi, ta và huynh trưởng con đã tìm cho con một vị phu tử, người đó học rộng tài cao lắm, nếu con có thể được nhận vào học, chắc chắn sẽ học được rất nhiều kiến thức. Nhưng mà phu tử khó tính lắm, có được người ưng ý hay không còn tùy vào duyên số của con nữa, con có muốn thử không?"
Việc tìm phu tử cho Tần Lãng nàng không nói trước, chủ yếu là sợ không tìm được người thích hợp khiến đứa trẻ thất vọng. Giờ chuyện đã có manh mối, cũng nên chuẩn bị trước cho Lãng Nhi.
Tần Lãng tròn mắt, trong mắt hiện lên vẻ khó tin, sau đó cậu nghiêm túc gật đầu: "Con muốn! Con khi nào được đến bái kiến phu tử ạ?"
Giản Gia cười xua tay: "Không vội, đợi chúng ta tìm hiểu kỹ càng rồi sẽ qua." Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, trước khi chính thức đưa Lãng Nhi đến, Giản Gia muốn tìm hiểu xem Phạm lão gia thích gì ghét gì, dù không chắc sẽ được người ưu ái, ít nhất cũng không phạm phải điều cấm kỵ.
Tần Lãng khẽ gật đầu, ánh mắt trở nên trang trọng, tay nắm chặt dưới lớp áo: "Con sẽ cố gắng!"