Cuốn Vương Xuyên Thư Thành Nữ Phụ Phản Diện

Chương 67: Không Lên Tiếng Phát Tài

Chương 67: Không Lên Tiếng Phát Tài
Năm mới là ngày hội trọng yếu nhất trong năm, cứ mỗi độ tháng Chạp hai mươi trở đi, các cửa hàng ở Kê Minh trấn trên lục tục không còn kinh doanh nữa. Dù là người buôn bán nhỏ hay thương cổ cự phú đều sẽ dừng công việc trong tay, để chuẩn bị cho năm mới sắp đến.
Có thể nói tháng ăn Tết là thời điểm thoải mái nhất của đại đa số mọi người, nhưng Thôi Nguy lại là một ngoại lệ. Trong khoảng thời gian này, hắn bận rộn đến chân không chạm đất, đủ loại xã giao sắp chiếm hết thời gian của hắn. Đã là xã giao, thì khó tránh khỏi phải uống rượu, cố tình tửu lượng của Thôi Nguy lại không được, vì thế phần lớn thời gian hắn đều mê man. Mãi đến khi hắn gián đoạn tỉnh rượu thì đã là ngày hai mươi chín tháng Chạp.
Năm nay là Tiểu niên, không có ngày Ba mươi Tết, cũng có nghĩa là hôm nay chính là Ba mươi! Ý thức được điều này, Thôi Nguy vội vàng chào hỏi Lâm Sầm: "Nhanh, nhanh đi Tần gia một chuyến, bảo Gia Nhi cùng Tần Dịch đến tính sổ."
Khóe môi Lâm Sầm giật giật: "Thiếu gia, ngài thật giỏi." Say đến như vậy mà vẫn còn ý thức được mọi chuyện, không dễ dàng gì.
Vừa nhận được tin, tâm tình Giản Gia đã vui sướng hơn muốn bay lên trời. Nàng thông minh nên đã biết được mục đích của Thôi Nguy rồi – Thôi Nguy muốn cho nàng phát tiền!
Tuy rằng không biết mình sẽ có được bao nhiêu, nhưng sờ tay vào ngực, cảm nhận một chồng khế thư dày cộp, Giản Gia tính toán số tiền kia chắc chắn không ít. Mặt mày hớn hở, Giản Gia vui vẻ vén rèm lên, hạ giọng hỏi Tần Dịch: "Tần Dịch Tần Dịch, ngươi đoán xem hôm nay chúng ta có thể nhận được bao nhiêu tiền?"
Tần Dịch trầm ngâm hồi lâu: "Ba trăm lượng?" Nói ra thật xấu hổ, hắn cực khổ đi săn mấy tháng, số tiền kiếm được vẫn chưa tới ba trăm lượng, thậm chí không bằng một lẻ.
Giản Gia liếm liếm khóe môi, nhe răng nói: "Ta cảm thấy chúng ta có thể mạnh dạn đoán lớn hơn một chút, ta đoán... Năm trăm lượng!"
Nhớ lúc trước một phương thuốc da trâu nàng đã bán được sáu mươi sáu lượng, trong khoảng thời gian này nàng đã cho Thôi Nguy mười lăm mười sáu thực đơn, coi như mỗi thực đơn hai mươi lượng bạc, cũng đã được ba trăm lượng rồi. Chưa kể bên trong còn có các loại khế thư tiểu vật khác, đây chính là thuần lợi nhuận hai phần trăm. Cộng lại chắc chắn có năm trăm lượng chứ?
Đợi hai người đến nhã gian của Phượng Minh Lâu thì đã nghe thấy tiếng Thôi Nguy đang nôn mửa. Vừa bước vào cửa, một mùi vị nồng nặc xộc vào mũi. Giản Gia nhíu mày, nhanh chân đi đến bên cửa sổ đẩy ra mấy cánh, để không khí trong lành tràn vào phòng: "Ngươi uống bao nhiêu vậy? Sao trong phòng lại nồng nặc thế này..."
Thôi Nguy súc miệng xong, vẫy lui thị nữ đang hầu hạ, nửa sống nửa chết ngồi phịch xuống ghế, hữu khí vô lực nói: "Được rồi, đừng nói nữa, buổi tối còn có xã giao. Dạo này ta cứ cảm thấy thời gian trôi nhanh quá, mỗi ngày vừa mở mắt ra rồi lại nhắm mắt, thứ ta thấy nhiều nhất chính là ly rượu. Ăn Tết thật mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi..."
Tần Dịch tiến lên đắp lên cho Thôi Nguy một chiếc áo dày, trầm giọng nói: "Ngươi phải bảo trọng thân thể, nếu thật sự không được, thì hãy từ chối những buổi xã giao kia." Thôi Nguy chính là thần tài của bọn họ, nếu Thôi Nguy ngã xuống, bọn họ còn tìm đâu ra người đổi tiền.
Thôi Nguy nhếch miệng cười: "Bây giờ vẫn chưa đến lúc có thể từ chối xã giao, đợi thêm một chút, qua vài năm nữa, ta có thể muốn xã giao hay không thì tùy. Tê... Đầu ta đau quá, không nói được nhiều. Vậy nhé, ta không khách khí với các ngươi nữa, các ngươi cứ nói chuyện với tiên sinh phòng thu chi của ta đi, ta chợp mắt một lát." Nói rồi Thôi Nguy mệt mỏi nhắm mắt lại, dưới mí mắt hiện lên quầng xanh nhàn nhạt, cả người trông tiều tụy đi rất nhiều.
Nằm ở trên ghế chợp mắt thì làm sao mà ngủ ngon được? Giản Gia nhìn xung quanh một vòng, chỉ vào chiếc giường thấp bên cạnh: "Tần Dịch, bế Thôi Nguy đến đó ngủ đi."
Thôi Nguy vốn định càu nhàu vài câu, nhưng thật sự quá buồn ngủ, đành mặc cho Tần Dịch bế mình đến đặt lên chiếc giường thấp kia. Phải nói là chiếc giường thấp này thật sự thoải mái, vừa nằm xuống một thoáng, hắn đã ngáy o o.
Giản Gia trừng mặt Thôi Nguy: "Gã này, ngủ cũng ngáy! Còn dám chê Lâm Sầm, tướng ngủ của mình cũng chẳng khá hơn chút nào."
Tần Dịch dở khóc dở cười: "Thôi được rồi, cứ để hắn ngủ đi, chúng ta đi tìm tiên sinh phòng thu chi."
Lời vừa dứt, ngoài cửa truyền đến ba tiếng gõ cửa có tiết tấu, giọng nói ôn nhuận của Hứa Linh Sinh vang lên: "Thiếu gia, ta vào đây." Nói xong, Hứa Linh Sinh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, ôm trong ngực một xấp sổ sách. Vừa vào cửa, hắn liếc nhìn Giản Gia và Tần Dịch, cười rồi lập tức đi về phía chiếc bàn vuông: "Thiếu gia đã dặn dò ta rồi, mời hai vị lại đây, chúng ta cùng nhau tính toán các khoản."
Trước đây biết Thôi Nguy tìm Hứa Linh Sinh giúp tính sổ, Giản Gia không mấy kinh ngạc. Nhưng hôm nay nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Linh Sinh, nàng lại có chút kinh ngạc. Hứa Linh Sinh bây giờ đã không còn vẻ thanh cao của người đọc sách, mà trở nên ôn nhuận nho nhã hơn nhiều. Đầu hắn đội khăn xếp, nụ cười ôn hòa và chân thành, như một viên ngọc thô được mài giũa, cả người đều toát lên vẻ thông thấu.
Hứa Linh Sinh đặt xấp sổ sách chỉnh tề lên bàn vuông, đợi Giản Gia và Tần Dịch ngồi xuống xong, hắn hai tay nâng quyển sổ trên cùng đưa cho hai người: "Mời hai vị xem, đây là tiền bán rau củ của hai vị, trong đó có bốn phần là bán đứt hoàn toàn..."
Hứa Linh Sinh là một người đọc sách vô cùng xuất sắc, các khoản tiền qua tay hắn đều rõ ràng minh bạch. Dù Giản Gia và Tần Dịch trước đây chưa từng tiếp xúc với việc tính toán, nhưng qua lời giải thích của hắn, cũng hiểu rõ mình đã kiếm được bao nhiêu. Chỉ là khi nghe tiếng Hứa Linh Sinh gẩy bàn tính, thần sắc của Giản Gia và Tần Dịch dần dần trở nên ngây dại, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Khi mới đến Kê Minh trấn, hai người còn đang suy nghĩ lần này có thể kiếm được bao nhiêu tiền. Dù hai người đã mạnh dạn đoán đi đoán lại, vẫn không thể đoán trúng con số cuối cùng. Sau nửa canh giờ, Hứa Linh Sinh cười ôn hòa nói ra một con số trên trời: "Tổng cộng là mười ba nghìn hai trăm ba mươi bốn lượng bạc, thêm hai mươi lăm đồng tiền, nếu hai vị không có gì thắc mắc, xin ký tên vào đây."
Lời nói vừa dứt, Hứa Linh Sinh rất lâu không nghe thấy ai đáp lại, khi ngẩng đầu lên thì thấy biểu cảm phức tạp của Giản Gia và Tần Dịch. Giọng Giản Gia run rẩy: "Bao nhiêu?"
Hứa Linh Sinh lặp lại con số một lần nữa, thì thấy Giản Gia giơ tay phải lên tự đánh vào mu bàn tay mình một cái.
"Tê." Vì đánh quá mạnh, Giản Gia không chút tiền đồ xoa xoa tay, vẻ mặt hoảng hốt nói: "Là thật, không phải mơ."
Cuối cùng thì nàng đã đánh giá thấp Thôi Nguy rồi, Thôi Nguy thật sự mang nàng đi phát tài! Hơn một vạn ba ngàn lượng bạc, nàng đời này dù không làm gì nữa, cũng không lo ăn uống!
Sau cơn hoảng hốt, tim Giản Gia đập rộn lên, trong đầu ba chữ "Phát tài" ánh vàng rực rỡ xoay tròn liên tục. Nàng bị sự giàu có quá lớn này làm choáng váng đầu óc, phải hít thở sâu vài cái mới bình tĩnh lại được: "Ta không có ý kiến gì, đưa đây, bút cho ta, ta ký tên."
Hứa Linh Sinh đưa bút qua đồng thời, dịu dàng nói: "Thiếu gia đã chuẩn bị ngân phiếu xong rồi, hai vị có thể lấy đi trực tiếp, hoặc có thể gửi lại Thôi thị làm vốn đầu tư."
Giản Gia ngẩn người: "Vốn đầu tư? Ý là sao?"
Chưa đợi Hứa Linh Sinh giải thích, đã nghe thấy giọng nói hàm hồ của Thôi Nguy vang lên: "Ý là, một vạn ba ngàn lượng này ngươi không lấy đi, mà để lại cho ta tiếp tục mở rộng làm ăn, sau này việc làm ăn của Thôi thị dù lời hay lỗ các ngươi cũng sẽ được chia phần. Kiếm được tiền thì chia nhiều, còn nếu thua lỗ thì..."
Thôi Nguy chưa nói hết câu, đã nghe thấy Giản Gia chắc nịch nói: "Số tiền này ta chỉ lấy hơn hai trăm lẻ thôi, còn lại cứ để lại cho ngươi mở rộng việc kinh doanh."
Thôi Nguy xoay người ngồi dậy, ánh mắt tỉnh táo nhìn Giản Gia, cười như không cười nói: "Ngươi nghĩ kỹ chưa đấy, nếu thua lỗ, thì số tiền này sẽ không còn đâu." Làm ăn buôn bán không hề dễ dàng, người thua lỗ đầy ra đấy. Dù là Thôi Nguy, cũng không thể đảm bảo việc làm ăn của mình lúc nào cũng kiếm ra tiền, nếu thua lỗ, thì toàn bộ gia sản có khi sẽ phải đổ vào.
Giản Gia cười cười, thản nhiên nói: "Vốn dĩ số tiền này là do ngươi giúp chúng ta kiếm về, mất thì coi như là mất đi. Số tiền này đối với ngươi có lẽ không phải là nhiều, nhưng biết đâu có thể có lúc dùng đến, giúp được ngươi việc lớn."
Tuy rằng Giản Gia không tận mắt chứng kiến việc Thôi Nguy mở rộng bản đồ kinh doanh khó khăn thế nào, nhưng nàng cũng đã nghe Tần Dịch kể lại một vài chuyện. Thôi Nguy từng vì gom đủ một vạn lượng bạc, mà không tiếc cúi đầu trước đối thủ năm xưa. Bản thân nàng chỉ cho hắn mấy phương thuốc, còn Thôi Nguy phải gánh vác phiêu lưu và trách nhiệm, nàng chưa từng gánh vác một chút nào. Dễ dàng có được hơn một vạn lượng bạc như vậy, nàng cầm tiền này trong tay cũng thấy bất an.
Thôi Nguy có tài lớn, hắn có năng lực biến tiền thành tiền. Nếu như mình mang số tiền kia đi, thì chỉ đơn giản là gửi vào ngân hàng lấy lãi ít ỏi, chi bằng cứ để lại cho Thôi Nguy, để hắn làm những việc mà hắn muốn làm. Hơn nữa nàng cũng không tính là không thu hoạch được gì, hơn hai trăm lượng bạc đối với những gia đình bình thường mà nói, đã là một khoản tiền khổng lồ rồi.
Hơn nữa, từ khi quen biết Thôi Nguy đến giờ, Thôi Nguy chưa từng để nàng và Tần Dịch chịu thiệt thòi. Hắc ly tốt như vậy, nói cho nàng là cho nàng ngay, hơn một vạn lượng này quả thật rất nhiều, nhưng so với tiền bạc, nàng càng mong muốn có thể kết giao với Thôi Nguy, một người bạn tốt.
"Vạn sự khởi đầu nan, ta tin tưởng Thôi huynh nhất định có thể đại triển kế hoạch lớn, đạt được như ước nguyện." Ánh mắt Giản Gia kiên định, "Ta và Tần Dịch sẽ chờ ngày huynh phát đại tài, đến lúc đó huynh đừng ghét bỏ bọn ta vướng bận là được."
Thôi Nguy nhếch miệng cười, rồi xoay người bước nhanh đến bên bàn vuông: "Hứa quản sự, hãy thảo lại một tờ khế ước mới, ta muốn cùng hai vị ký kết lại."
Khế ước mới viết rõ số tiền đầu tư của Giản Gia và Tần Dịch, cùng với tỷ lệ hoa hồng mà họ có thể nhận được trong tương lai. Bởi vì sự nghiệp của Thôi Nguy đã có quy mô lớn, hơn nữa Giản Gia và Tần Dịch cũng không am hiểu kinh doanh, cho nên tỷ lệ hoa hồng của họ cũng không cao.
Dẫu vậy, Giản Gia và Tần Dịch cũng cảm thấy rất hài lòng, nếu bây giờ họ vẫn còn là một kẻ cuồng yêu đương và một gã thợ săn, thì dù bán cả hai người đi, cũng chẳng bán được mấy đồng bạc.
Thu lại khế ước mới cẩn thận, Thôi Nguy lại bắt đầu hôn mê: "Ta không tiễn hai ngươi đâu, cứ tự nhiên nhé. À đúng rồi Tần Dịch, chiếc áo khoác mà trước đây ta đã nói, đã làm xong rồi, đồ đã gửi đến tiêu cục, lát nữa ngươi nhớ đi lấy về đấy."
Nói xong, Thôi Nguy lẩm bẩm rồi bò về phía chiếc giường thấp: "Ta không được rồi, không được rồi..."
Sau khi xác nhận cửa sổ trong phòng đã đóng kỹ, Giản Gia và Tần Dịch đi xuống lầu theo Hứa Linh Sinh. Hứa Linh Sinh ôm sổ sách trong ngực, tươi cười rạng rỡ nói: "Tính toán xong các khoản cho hai vị, ta cũng có thể về nhà ăn Tết cùng mẫu thân rồi, chúc hai vị tân xuân đại cát."
Giản Gia cười nói: "Tân xuân đại cát. Khí sắc của Hứa công tử dạo này đã tốt hơn nhiều rồi, chúc ngươi một năm mới từng bước thăng tiến." Nghĩ ngợi một lát, nàng lại bổ sung thêm một câu: "Tài nguyên quảng tiến."
Hứa Linh Sinh cười tươi: "Vậy thì xin mượn lời chúc của Giản cô nương, ở nhà mẹ già đang đợi ta ăn cơm, ta xin phép đi trước."
Nhìn bóng lưng tiêu sái của Hứa Linh Sinh, ánh mắt Tần Dịch lộ ra vài phần tán thưởng: "Hứa công tử là một nhân vật, co được dãn được, tương lai nhất định có cẩm tú tiền đồ." Người đọc sách bình thường gặp phải biến cố như Hứa Linh Sinh, có lẽ đã không thể gượng dậy nổi. Hứa Linh Sinh chẳng những không oán hận Thôi Nguy, mà còn bỏ qua sĩ diện, làm công dưới trướng Thôi Nguy để trả nợ. Tất nhiên, Thôi Nguy cũng là người có lòng bao dung, hắn trả cho Hứa Linh Sinh mức lương cao hơn rất nhiều so với những người làm phòng thu chi bình thường, còn cho hắn thời gian nghỉ ngơi.
Giản Gia mỉm cười đánh giá Tần Dịch, Tần Dịch nghi hoặc quay đầu lại: "Hả? Sao lại nhìn ta như vậy?"
Giản Gia cười nói: "Ta chỉ là đột nhiên cảm thấy Tần thợ săn của chúng ta rất có con mắt nhìn người, xem người siêu chuẩn!" Tần Dịch thật sự đã đoán đúng, trong nguyên tác, Hứa Linh Sinh là người có thể phong vương bái tướng, tâm trí hắn kiên định, trí tuệ thông suốt, sau khi sửa lại cái đầu yêu đương, hắn càng trở nên thông thấu hơn, người như vậy dù tạm thời không thể thi đỗ, ba năm sau nhất định có thể một bước lên trời.
Nghe được Giản Gia khen mình, Tần Dịch cố gắng kìm nén ý cười trên khóe môi, tiếc là không thể ngăn lại. Vì thế, Tần thợ săn thuận thế nắm lấy tay Giản Gia: "Để ta sưởi ấm cho ngươi, đi thôi, chúng ta đi tiêu cục lấy áo khoác."
Giản Gia nhất thời không cảm thấy có gì không đúng, nàng vui vẻ đi bên cạnh Tần Dịch: "Áo khoác gì?"
Trước đây Tần Dịch đi săn hổ, đã có được sáu tấm da hổ, trong đó hai tấm bị Thôi Nguy xin đi làm quà biếu, còn lại bốn tấm, Thôi Nguy cũng đã bắc cầu nối giúp tìm tú nương khéo tay may thành áo khoác. Đương nhiên, một chiếc áo khoác không dùng hết nhiều da hổ như vậy, bốn tấm da lớn nhỏ đã làm được hai chiếc áo khoác, tú nương còn dùng vật liệu thừa may thêm hai đôi bao đầu gối ấm áp và hai chiếc ống tay tinh xảo.
Phải nói rằng, áo khoác da hổ dùng vật liệu chắc chắn, đường may tinh tế, trông rất lộng lẫy. Chỉ là người thường khó mà đè lại được những hoa văn lòe loẹt của da hổ. Giản Gia mặc chiếc áo khoác da hổ vào, xoay tới xoay lui trước chiếc gương đồng nhỏ trong tiêu cục hồi lâu, rồi hỏi Tần Dịch: "Ngươi xem, ta mặc thế này có giống một bức tượng khắc không?"
Tần Dịch vốn không muốn cười, nhưng nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Giản Gia, liền nhịn không được bật cười: "Ngươi đẹp hơn tượng khắc nhiều."
Cười xong, Tần Dịch mới lấy ra một tờ giấy viết thư mà tú nương đã để lại trong túi vải: "Tú nương cũng nhận ra điều đó, nên cô ấy đã khâu da hổ vào lớp lót trong, ngươi thử mặc ngược lại xem?"
Mặt còn lại của chiếc áo khoác là gấm màu hồng nhạt, dưới ánh mặt trời, lớp gấm dày dặn như có những đường vân màu vàng đang chảy. Chỗ tiếp giáp giữa da hổ và gấm được viền bằng một lớp lông màu xám bạc, hai người nhìn kỹ lắm cũng không nhận ra lớp lông xám bạc này là lông của loài động vật nào.
Gấm hồng nhạt cùng lông xám bạc làm nổi bật làn da trắng nõn của Giản Gia. Lần này Giản Gia không cần đến gương đồng cũng cảm nhận được vẻ đẹp của chiếc áo khoác, không ngờ trong đời nàng lại có thể mặc chiếc áo khoác mà chỉ có các quý phụ mới có khả năng mặc.
Phải nói rằng, tú nương ở kinh thành đúng là có con mắt tinh đời, áo khoác làm ra đẹp hơn những gì họ tưởng tượng rất nhiều. Giản Gia mặc chiếc áo khoác một cách chính thức, rồi xoay một vòng trước mặt Tần Dịch: "Đẹp không?"
Ánh mắt và giọng nói của Tần Dịch càng trở nên dịu dàng: "Đẹp lắm." Như tiên tử giáng trần vậy, nhan sắc của Gia Nhi càng thêm động lòng người khi được chiếc áo khoác tôn lên. Dừng một chút, hắn nghĩ đến một vấn đề quan trọng: "Có ấm không? Mặc vào có thoải mái không?"
Nụ cười của Giản Gia càng thêm rạng rỡ, nàng lôi chiếc áo khoác còn lại trong túi vải ra, kiễng chân khoác lên người Tần Dịch: "Ngươi mặc vào là biết ngay ấy mà."
Chiếc áo khoác của Tần Dịch được làm bằng gấm xanh, trên gấm thêu hình hạc, được viền bằng lông tơ màu đen. Mỗi khi đi lại, những đàn hạc tiên trên gấm như sắp dang cánh bay lên.
Da hổ hơi nặng, gấm cũng rất dày, mặc lên người như có một lớp chăn dày ngăn cách hơi lạnh bên ngoài. Hai chiếc áo khoác này được làm rất tốt, dù Tần Dịch không có nhiều hiểu biết về quần áo, cũng cảm thấy rất hài lòng.
Hai chiếc áo khoác cùng những món đồ tặng kèm đều được xông hương, không ngửi thấy chút mùi lạ nào. Vuốt ve lớp lông nhung được viền quanh, Giản Gia cảm thán: "Hai chiếc áo khoác này, chắc là làm công rất tốn kém."
Tần Dịch đáp lời: "Đúng vậy, cũng nhờ có Thôi huynh."
Giản Gia cười hì hì, dùng khuỷu tay nhẹ nhàng huých vào người Tần Dịch: "Ta đã nói rồi mà, Thôi huynh là người quân tử, theo hắn chúng ta sẽ có ngày lành thôi. Hy vọng hắn cố gắng lên, mang chúng ta kiếm được nhiều tiền nhỏ hơn nữa."
Tần Dịch cười: "Nếu Thôi huynh nghe được lời này của ngươi, chắc là buồn bực đến không muốn đi uống rượu nữa." Lần đầu tiên hắn thấy có người bảo chủ nhân cố gắng lên để còn nuôi mình ăn thịt.
Sau một hồi cười đùa, Tần Dịch lại nắm lấy tay Giản Gia: "Đi thôi, chúng ta đi mua đồ Tết."
Mặc áo khoác rồi, thật ra Giản Gia cũng không lạnh lắm, nàng cúi đầu nhìn Tần Dịch đang nắm tay mình, vừa nghĩ xem nên từ chối Tần Dịch thế nào, thì nghe Tần Dịch nói: "Ta vừa nghe nói ngân hàng tư nhân Đại Đồng có quà tặng kèm khi gửi tiền, gửi hai lượng bạc là có thể được một bình dầu nành. Có muốn đi xem không?"
Giản Gia lập tức quên mất những gì mình định nói, nàng liên tục gật đầu: "Đi đi đi, đi xem đi xem." Tần Dịch cúi đầu liếc nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, đáy mắt lóe lên một tia ý cười kín đáo.
Vừa mới lấy được hơn hai trăm lượng bạc từ chỗ Thôi Nguy, còn chưa kịp sờ cho ấm tay, đầu to đã xông vào ngân hàng tư nhân Đại Đồng rồi. Cầm những tờ ngân phiếu mới tinh, nhìn xe chở đầy những món quà tặng kèm, Giản Gia lòng tràn đầy vui vẻ cùng Tần Dịch tính toán: "Nhà chúng ta đã có hai trăm tám mươi lượng bạc tiết kiệm trong ngân hàng tư nhân Đại Đồng rồi, trong nhà còn hơn mười lượng bạc để chi tiêu hàng ngày, chắc là đủ dùng cho cả năm sau."
Bây giờ bách tính thà giữ tiền trong nhà, chứ không muốn gửi vào ngân hàng tư nhân, chỉ sợ lỡ thế đạo rối ren, ngân hàng sập tiệm, thì số tiền của họ sẽ không lấy lại được. Ngân hàng tư nhân Đại Đồng là ngân hàng do triều đình Đại Cảnh mở ra, từ khi thành lập đến nay đã trải qua hơn trăm năm thăng trầm. Ngay cả Thôi Nguy cũng dùng ngân hàng này để gửi tiền, đủ để chứng minh độ tin cậy của ngân hàng Đại Đồng.
Trong số hai trăm tám mươi lượng bạc này, có hai trăm ba mươi lượng là vừa mới gửi vào, năm mươi lượng bạc là tiền thưởng đi săn hổ của Tần Dịch. Nếu không phải trước đó đã mua không ít lương thực, thì số tiền tiết kiệm của họ còn có thể nhiều hơn nữa.
Ai có thể ngờ được, nửa năm trước, khi vừa xuyên không đến đây, nàng vẫn là một kẻ nghèo hèn không một xu dính túi. Bây giờ đã có tiền để an thân lập mệnh, tất cả đều là nhờ có Thôi Nguy tinh mắt, Tần Dịch siêng năng, và bản thân nàng biết nắm bắt cơ hội làm ăn. Giản Gia hứng trí bừng bừng nói: "Hai hôm trước Lãng Nhi còn muốn sau này đi kinh thành tìm Tử Sơ, giờ thì ổn rồi. Chờ sau này nó muốn đi kinh thành thi cử, chúng ta cũng có thể chuẩn bị mua cho nó một chỗ bất động sản nhỏ."
Tần Dịch ân cần đáp lời Giản Gia: "Ừ, nàng cứ quyết định là được."
*
Tần Lãng vui vẻ nhận lấy bức thư dày cộp từ tay sứ giả, đây là bức thư thứ hai mà cậu nhận được từ Tiêu Tử Sơ kể từ khi hắn hồi cung. Sứ giả đưa tin là sứ giả riêng của Thuần Quý Phi, hắn cười rồi mang mấy món quà Tết bọc lụa đỏ từ trong xe xuống: "Đây là chút lòng thành của tiểu điện hạ và Thuần Quý Phi nương nương, xin tiểu lang quân nhận cho."
Tần Lãng lễ độ mời sứ giả vào nhà: "Xin đại ca sứ giả chờ một lát, ta sẽ hồi âm cho Tử Sơ, phiền ngài mang về luôn."
Sứ giả cười nói: "Không vội đâu, ta còn phải đến Phạm gia trang đưa quà Tết cho các vị lão gia, sau đó sẽ quay lại mang thư tín đi, tiểu lang quân cứ từ từ viết."
Sứ giả vừa rời đi, Tần Lãng đã vội xé thư ra. Cậu vừa đọc thư, vừa đi về phòng mình. Tiêu Tử Sơ sống trong cung không thoải mái, ngoài việc nhìn thấy mẫu phi khiến hắn vui vẻ ra, những người và việc khác luôn khiến hắn phiền não. Hắn kể rằng việc qua lại với những người trong cung khiến hắn bận rộn không ngơi tay, hết phải hòa giải người này người kia cãi nhau, ai ai cũng không hài lòng; kể chuyện cung nhân chăm sóc không cẩn thận khiến Hồng Tướng Quân rơi vào chậu than, suýt thành cua nướng, hắn khóc lóc, sau đó nhai ăn vẫn thấy rất thơm; còn kể rằng hoàng thỏ ăn rất khỏe, về cung hơn mười ngày mà đã béo lên ba vòng, còn tròn hơn cả mèo của một vị quý phi nào đó...
Đọc thư, Tần Lãng lúc cau mày, lúc lại cười đến lau cả nước mắt. Đọc xong thư, cậu lấy ra giấy hoàng ma, bắt đầu viết thư trả lời một cách nghiêm túc.
Tử Sơ thân khải:
Hôm nay nhận được thư của ngươi, biết được Hồng Tướng Quân không còn nữa, ta có chút buồn. Nhưng nghĩ đến cuối cùng nó cũng không bị lãng phí, mà được ngươi ăn thịt, ta lại cảm thấy nó chết có ý nghĩa. Không sao đâu, đợi sang năm xuân về hoa nở, chúng ta lại đi bắt mấy con về nuôi.
Phu tử đã không cho ta lên lớp từ ngày hai mươi lăm tháng Chạp, thầy cũng giao rất nhiều bài tập cho ta, còn bảo ta làm xong thì mang đến cho thầy duyệt. Thực ra thầy giao cho cả hai chúng ta cùng một lượng bài tập, chỉ là vì ta ở gần, nên thầy có thể tùy thời điều chỉnh nội dung bài tập, tính ra thì bài tập của ta vẫn nhiều hơn một chút. Nhưng ta cảm thấy như vậy rất tốt, ta có thể học được nhiều thứ hơn.
À phải rồi, sư huynh Thành Chương mấy hôm trước bị thương, nhân lúc được nghỉ học, huynh ấy đến Phượng Minh Lâu cưỡi ngựa Đại Vện của sư huynh Thôi Nguy, kết quả Đại Vện không đồng ý, huynh ấy ngã từ trên lưng ngựa xuống, trật khớp tay phải. Phu tử không hề thương xót huynh ấy, còn phạt huynh ấy đứng tấn một canh giờ, sư huynh Thành Chương thảm lắm.
Ở nhà thỏ lại sinh một ổ, ta thấy trong đó có hai con có màu sắc rất độc đáo, chắc chắn ngươi sẽ thích. Đợi đến khi ngươi về, thỏ con sẽ ra khỏi ổ.
Hết dòng này đến dòng khác, hết trang này đến trang khác, bất tri bất giác Tần Lãng đã viết xong bảy tám tờ giấy, đếm lại thì vẫn còn vài tờ chưa viết xong. Cứ gửi như thế này, cậu vẫn cảm thấy như thiếu chút gì đó.
Lúc này, Đại Hoa sủa về phía cổng, Tần Lãng biết là huynh trưởng và tỷ tỷ đã về.
Giọng Giản Gia ngạc nhiên vang lên: "Ai vậy? Nhà ai mang lễ đến thế? Sao lại để ở ngoài cổng thế này?"
"Huynh trưởng, tỷ tỷ, Tử Sơ gửi thư đến, mấy thứ kia là Tử Sơ và mẫu thân của hắn gửi quà Tết cho chúng ta." Tần Lãng vừa nói, vừa bước ra cửa. Khi thấy rõ những thứ đầy ắp trong xe, Tần Lãng vui vẻ há hốc mồm: "Oa, nhiều đồ Tết thế!" Trong đó có hạt dưa, đậu phộng, kẹo mạch nha, bột gạo mà cậu thường thấy, còn có những câu đối đỏ, đèn lồng và từng bó pháo lớn mà cậu ít thấy.
Giản Gia tiện tay đưa những tờ giấy đỏ viết câu đối cho Tần Lãng: "Đến, đến lúc ngươi phát huy khả năng rồi đấy, đi viết câu đối đi, còn có mấy chữ phúc kia nữa, nhớ viết cẩn thận đấy nhé!"
Đợi đến khi Tần Lãng cầm giấy đỏ mới tinh trở lại thư phòng, cậu lại một lần nữa mở bức thư đang viết dở ra: Vừa rồi huynh trưởng và tỷ tỷ từ trấn trên mua đồ Tết về, họ bảo ta viết câu đối và chữ phúc. Ta nghĩ nếu Tử Sơ ngươi ở đây thì tốt rồi, chữ của ngươi đẹp lắm, họ chắc chắn sẽ rất thích.
Tỷ tỷ và huynh trưởng đã thấy quà Tết của ngươi và Quý Phi nương nương rồi, họ rất kinh hỉ, đang bàn xem nên đáp lễ thế nào. Ta nghĩ họ sẽ gửi cho ngươi xúc xích và thịt khô nhà làm đấy, món đó mà đem hấp hay nấu lên đều rất ngon.
Không nói nữa, ta phải nhanh chóng đi viết câu đối và chữ phúc đây, lần sau ta lại viết thư cho ngươi nhé ~
Tần Lãng tự tay viết.
Cảm thấy mỹ mãn nhét tờ giấy hoàng ma vào phong thư, Tần Lãng trải những tờ giấy đỏ viết câu đối ra, rơi vào một nỗi buồn nho nhỏ: Nên viết câu đối gì đây?
Quả nhiên, nếu Tử Sơ và Thành Chương ở bên cạnh thì tốt rồi, bọn họ chắc chắn sẽ mách cho cậu biết nên viết câu đối gì thì hay nhất!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất