Dương Thiên nhìn cột tốc độ của phi thuyền, tốc độ nhanh nhất của nó có thể đạt đến một nửa tốc độ ánh sáng, cũng chính là 150.000 km mỗi giây, loại tốc độ này vô cùng đáng sợ, cho dù đi từ trái đất đến mặt trời, cũng chỉ mất mười mấy phút.
Dương Thiên từ trong kí ức của Huyền Hư đạo nhân biết được, tốc độ phi thuyền vũ trụ bình thường bằng một phần mười tốc độ ánh sáng, đạt đến một nửa tốc độ ánh sáng có nghĩa là chất lượng của phi thuyền rất cao, đương nhiên còn có những phi thuyền tốt hơn, tốc độ của nó có thể đạt đến tốc độ ánh sáng, chỉ có điều giá cả quá đắt!
Dương Thiên rất hài lòng, năng lượng của phi thuyền này cần bổ sung, thế nhưng, bổ sung một lần, lại có thể chạy ít nhất mười năm, bây giờ phi thuyền này còn lại bảy mươi phần trăm năng lượng, cũng có thể nói phi thuyền này liên tục duy trì bay với tốc độ lớn nhất, cũng cần đến bảy năm mới có thể tiêu hao hết năng lượng.
"Tăng tốc!" Dương Thiên liên tục điều khiển phi thuyền, cuối cùng phi thuyền đạt đến tốc độ tối đa, thoát khỏi lực hấp hẫn của trái đất, bay vào trong vũ trụ.
Dương Thiên đứng trong phi thuyền nhìn hành tinh màu xanh ở đằng xa, trong mắt hiện vẻ kinh ngạc, sau đó xuất hiện một loại cảm giác tự hào ở trong lòng.
"Nếu sư phụ biết bây giờ mình đã ở trong vũ trụ, chắc chắn sẽ rất vui mừng! Nếu Nhã Lộ cũng nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên". Dương Thiên thầm nghĩ trong lòng. Đáng tiếc là, chỉ có một mình hắn ở trong phi thuyền.
Bây giờ hắn đang ở trong vũ trụ, nhìn xuống toàn bộ trái đất!
"Xuất phát! Sao Hỏa!" Một lúc sau, Dương Thiên thu lại tâm tư của mình, điều khiển phi thuyền, tăng tốc đến bề mặt sao Hỏa.
Vẫn có người suy đoán trên sao Hỏa đã từng có con người sinh sống, nhưng bây giờ vẫn chưa phát hiện ra dấu vết của người sao Hỏa. Dương Thiên rất tò mò về sao Hỏa.
Tốc độ phi thuyền đáng kinh ngạc, bắt đầu bay xung quanh bề mặt sao Hỏa. Dương Thiên lại không đi xuống, bề mặt sao Hỏa không phù hợp cho con người sinh sống, bây giờ hắn vẫn chưa đạt đến cấp Tinh Vực, rất khó duy trì trạng thái sinh sống bình thường trên bề mặt sao Hỏa.
Toàn bộ bề mặt sao Hỏa, cồn cát lớn, đá khổng lồ, cả hành tinh mang lại cảm giác rất khô hanh, không tồn tại sự sống.
Nửa giờ sau, phi thuyền lại phát hiện một khu vực bí ẩn, trong khu vực này đều là hố to gồ ghề, bên trong tối om, sâu không thấy đáy, ánh mắt Dương Thiên dao động, điều khiển phi thuyền, bay qua đó.
Dù sao có sự bảo vệ của phi thuyền, cơ bản hắn không hề sợ hãi.
Lúc đến đáy hố sâu, phi thuyền dừng ở một nơi, sau đó phát ra một tia laze, trực tiếp cắt tới một chỗ.
"Ầm!"
Khu vực bí ẩn này xuất hiện một cánh cửa lớn!
Dương Thiên đi vào trong đó, lại giật mình.
Xuất hiện ở trước mắt chính là một không gian khổng lồ, nhìn không thấy điểm cuối, trong không gian còn có một công trình kiến trúc kì lạ, thậm chí có rất nhiều hài cốt chưa xóa thành tro.
Đó là người sao Hỏa!
Khuôn mặt Dương Thiên hiện vẻ kinh ngạc, trên sao Hỏa lại thật sự tồn tại sự sống. Đáng tiếc là, sự sống đó không còn nữa.
Xương của những hài cốt sao Hỏa kia nhìn có vẻ dài hơn người trái đất, nhưng gần giống nhau.
Dương Thiên dạo một vòng trong không gian, đánh giá diện tích của không gian bí ẩn này thậm chí lên đến 90 triệu km vuông, vô cùng to lớn.
Dương Thiên phán đoán, nơi này có lẽ là không gian sinh sống của người sao Hỏa trước đây, nhưng lại không biết lí do gì, nhóm người sao Hỏa này lại bỗng nhiên chết hết.
Những hài cốt ở trong phòng, một số thì ở bên ngoài, bộ xương chưa hóa thành tro vẫn giữ nguyên chỉnh, không có hiện tượng gãy xương.
Cho nên, Dương Thiên đưa ra kết luận này.
Thế nhưng, ai lại có thể giế t chết tất cả mọi người mà không hề đau đớn? Sợ rằng đến cường giả cấp Tinh Chủ cũng làm không được? Trong lòng Dương Thiên ngờ vực, lẽ nào là cấp Hắc Động, hoặc là cấp độ cường đại hơn?
Sau khi Dương Thiên rời khỏi Hỏa Tinh, lại tới các tinh cầu Kim Tinh, Thủy Tinh, khiến cho hắn khiếp sợ chính là, trên những hành tinh này tất cả đều có sinh mệnh tồn tại, chỉ có điều vị trí sinh tồn rất đặc biệt, rất bí mật, hơn nữa những người này lại giống như người trên Hỏa Tinh vậy, tất cả tử vong trong nháy mắt, chỉ để lại lượng lớn hài cốt.
Cảnh này khiến Dương Thiên càng lúc càng nghi ngờ, quan sát hồi lâu, nhưng cuối cùng cũng từ bỏ, hắn không có bất cứ manh mối nào. Chỉ có thể trở về trái đất.
Trở lại trái đất, ánh mắt Dương Thiên lại nhìn về phía một khu vực điều khiến khác trên phi thuyền, mặt bên trên còn đánh dấu các vị trí khác nhau, đó là các tinh hệ lớn của hệ ngân hà. Vũ trụ quá khổng lồ, vị trí của các tinh hệ lớn cách nhau cực kỳ xa, chỉ riêng hệ ngân hà đã tới một trăm nghìn năm ánh sáng, nếu như dựa vào một chiếc phi thuyền vũ trụ đạt đến tốc độ ánh sáng, cũng cần thời gian một trăm nghìn năm mới có thể đi hết toàn bộ hệ ngân hà, điều này rõ ràng là quá tốn thời gian. Vì lẽ đó, trên phi thuyền đều có một chức năng, có thể tiến hành xuyên qua lỗ sâu, lợi dụng kỹ thuật không gian gấp, lỗ sâu không gian, khiến cho phi thuyền men theo lỗ sâu trong nhanh chóng đến một khu vực khác bên trong thời gian rất ngắn. Loại này giống với chức năng trận truyền tống vậy.
Chiếc phi thuyền màu xám này Dương Thiên, bên trên đánh dấu tinh cầu truyền tống ba đế quốc lớn của hệ ngân hà, chỉ cần Dương Thiên ấn vào, đại khái trong thời gian mười ngày hắn đã có thể đến bên trên tinh cầu của hệ ngân hà đó.
Nhưng Dương Thiên không ấn, bây giờ hắn còn một vài việc chưa xử lý xong.
Thu hồi Phi thuyền vũ trụ, chim ưng khổng lồ xuất hiện, Dương Thiên trực tiếp trở về nhà mình.