Thấy rằng sự việc ở đây gần như đã được giải quyết.
Diệp Lâm tuyên bố giải tán cuộc họp, để mọi việc trong nhà họ Trương tiếp tục như thường lệ.
Về phần mình, anh dẫn theo nhóm Hoa Quốc Đống đi theo Giang Lãng đến phủ Phụng Thiên.
Khi đến nơi, Giang Lãng lại nhắc nhở: “Tính tình của ông nội tôi có chút quái đản và cố chấp, hơn nữa nhiều năm qua bị vết thương ở lưng hành hạ nên cũng có phần lạnh lùng.”
“Bởi vì mấy năm nay tôi đã mấy lần mời vô số thầy thuốc, thậm chí cả bác sĩ của bệnh viện Trung Ương, nhưng đều không khỏi bệnh. Cho nên ông nội không thích nhắc đến vết thương đó, thậm chí còn không chịu để người khác tới khám, dù sao cũng không thể chữa được..."
Diệp Lâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. “Ông cụ tính cách mạnh mẽ, cho dù có bị tra tấn cũng một mình gánh chịu, không muốn người khác thương hại mình, cho nên mới không để người khác tùy tiện nhắc tới.”
“Sự kiên cường này thật đáng khâm phục! Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức. để chữa trị cho ông ấy!"
Nghe vậy, Giang Lãng vội vàng nói: "Cảm ơn anh Diệp! Phủ Phụng Thiên tôi sẽ không bao giờ quên ơn của anh đâu!"
Chẳng bao lâu sau, họ đã vào được phủ Phụng Thiên. Bên trong rất náo nhiệt.
Suy cho cùng, họ vừa hợp tác với hai chiến thần để trấn áp bọn cướp, thu hoạch được rất nhiều.
Hôm nay, hầu như toàn bộ người trong phủ Phụng Thiên đều có mặt để sắp xếp và xử lý công việc sau đó.
"Cha!" Giang Lãng dẫn nhóm Diệp Lâm đến gặp cha mình. Đó chính là Giang Hải Đào, thống đốc của phủ Phụng Thiên.
"Cháu chào chú Giang!" Cha của Hoa Quốc Đống cũng là thống đốc như: Giang Hải Đào, họ cũng đã nhiều lần hợp tác, đương nhiên Hoa Quốc Đống không còn xa lạ gì với ông ta, vừa gặp đã chào hỏi một cách thân thiết.
"Ồ, Quốc Đống, cháu không sao chứ?" Tưởng Hải Đào cũng mỉm cười, vỗ vai Hoa Quốc Đống: “Vừa rồi cha cháu mới đích thân gọi điện thoại cho chú cầu cứu, làm chú hết hồn."
"Tên nhóc này, tới Phụng Thiên sao không đến chỗ của chú, có chuyện gì bàn bạc trước với chú. Cũng may là cháu không sao, nếu cháu xảy ra chuyện gì ở đây, chú biết giải thích thế nào với cha cháu đây?"
Hoa Quốc Đống mitm cười gãi đầu, nói không muốn làm phiền Giang Hải Đào, nhưng không ngờ mọi chuyện lại dây mơ rễ má như vậy, không kết thúc dễ dàng như anh ta tưởng.
“Cha, đây chính là Diệp Lâm!" Sau đó, Giang Lãng trịnh trọng giới thiệu Diệp Lâm với cha mình.
"Ð?" Giang Hải Đào quay đầu lại, tò mò nhìn Diệp Lâm, trong mắt hiện lên sự †ò mò và ngạc nhiên: “Đúng là tài không đợi tuổi mài"
"Vừa rồi Hàn chiến thần khen ngợi cậu hết lời! Nghe nói chính cậu đã giết chết Tọa Sơn Điêu, đúng chứ?
Để lát nữa tôi sẽ tính xem sẽ phải thưởng cho cậu
bao nhiêu? Tiền truy nã trong những năm qua cũng phải lên tới gần hàng trăm triệu rồi ấy chứ!”
"Cha, tạm thời gác chuyện tiền thưởng sang một bên đi." Giang Lãng vội vàng nói: "Anh Diệp đến đây không phải để nhận phần thưởng mà là để chữa bệnh cho ông nội!"
Sau đó, Giang Lãng giới thiệu ngắn gọn với cha, rằng Diệp Lâm không chỉ tinh thông võ nghệ mà còn được cao nhân truyền lại y thuật, có thể chữa khỏi bệnh cũ của ông nội.
Hoa Quốc Đống cũng cười nói: "Y thuật của sư phụ cháu rất cao siêu!”
"Thật sao?" Nghe vậy, Giang Hải Đào vui mừng khôn xiết: "Vậy thì mau đi theo tôi!"
Giang Hải Đào không dám chậm trễ, lập tức đặt công việc trong tay xuống, tự mình dẫn đường đến sân sau.
"Cha! Hôm nay con dẫn học trò của Dược Vương tới chữa bệnh cho cha đây!"
Giang Hải Đào hào hứng chạy đến khu nhà sau. Nhưng vừa bước vào nơi ở của ông Giang. Đột nhiên, nhanh như chớp!
Một ngọn giáo tua đỏ xuyên qua đám đông và hướng thẳng về phía Diệp lãm.