Chương 13: Bát Tự Tống Chung (1).
Chuyện Diêm Vương điểm Mão tôi biết, nhưng làm sao cũng không ngờ ông điểm Mão chỉ điểm có một người, mà còn là chính tôi nữa chứ!Nghĩ lại hai mươi năm nay của Tạ Lan tôi, tuy hành sự có chút vô ý vô tứ, có hơi càn quấy yêu thích tự do, những tự hỏi cũng không làm gì sai trái với trời đất lương tâm mà!“Làm sao cô biết được chuyện Diêm Vương điểm Mão?” Tôi lại hỏi.
“Ha ha, cái này thì đợi ngươi chết thì ắt sẽ có người nói ngươi biết thôi.”
Nói xong, Huệ Hương kéo tấm khăn phủ đầu xuống, lộ ra khuôn mặt kinh khủng đáng sợ khiến tôi muốn ói ngay tại chỗ.
Da thịt trên mặt phân hủy đến nghiêm trọng, cặp mắt đã biến thành hai lỗ máu rất khủng khiếp, khóe miệng hai bên toét sâu, giống như bị xé nát ra vậy, chiếc lưỡi dài đang liếm láp những vệt máu chảy ra từ hốc mắt, còn không có cằm dưới nữa chứ…Lúc trước nghe người già trong thôn nói quỷ sẽ không có cằm dưới, cứ tưởng là những lời nói điêu, đâu ngờ lại là sự thật.
Tôi sợ đến nỗi muốn lùi về sau theo bản năng, nhưng ai ngờ chưa kịp nhúc nhích thì Huệ Hương đã đưa tay bóp chặt lấy cổ tôi.
“Bị dọa sợ rồi sao?” Huệ Hương nhoẻn miệng cười rồi nói.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, không dám trả lời.
“Người thấy quỷ đáng sợ, quỷ biết người tâm độc.
Tôi trở nên bộ dạng ngày hôm nay, đều không phải là do loài người các ngươi ban cho?”Tôi không phản bác được câu nào, bởi vì cô ấy nói đều là sự thật.
Nếu như sinh thời cô không gặp phải những nỗi nhục nhã này, nếu không phải vì Trần đồ phu muốn chiếm căn nhà của cô mà hại cô chết đuối, nếu không phải do đạo tặc ý đồ tham lam mà đào mồ bới xác cô lên, thì Huệ Hương cũng sẽ không trở nên bộ dạng ngày hôm nay.
Cho nên, khi cô ấy đối mặt chất vấn tôi, tôi đã không còn đạo lý nào để nói nữa.
“Chỉ cần tôi giết cậu, tôi có thể rửa sạch hết tội nghiệp của bản thân, đầu thai làm lại từ đầu.
Chỉ tiếc là…”
“Tiếc là gì?”
“Chỉ tiếc là tôi không có một chút hứng thú nào để làm người, tôi hôm nay đến đây cũng không phải vì giết cậu, tôi chỉ đến để lấy lại đồ của tôi mà thôi.”
Dứt lời, Huệ Hương thả lỏng bàn tay rồi đưa ra trước mặt tôi.
Tôi nghĩ một hồi mới hiểu cô ta muốn lấy lại lọn tóc trước đó tôi đang giữ, nên đã vội vàng chạy vào phòng ngủ lấy trong một cái hộp thuốc đem ra trả cho cô.
"Giữa tôi và anh, không còn liên quan gì đến nhau nữa.
"Huệ Hương lấy lại lọn tóc, bung dù ra muốn rời đi, bước đến cửa cô lại ngừng và ngoảnh đầu nói với tôi một câu: "Bạch lão quỷ đã tính sai một bước, chỉ dựa vào Hoàng Hà Nương Nương thì không giữ mạng của cậu được đâu.
"Xong rồi cô như chẳng còn gì lưu luyến, từng bước từng bước rời đi, chỉ còn lại bóng lưng đỏ tựa như máu.
Huệ Hương rời đi không bao lâu, Bạch lão quỷ từ bên ngoài chạy vào, toàn thân là bùn đất, nhếch nhác như chó rớt xuống nước vậy.
"Ả ta đi rồi?" Bạch lão quỷ ngây ngốc nhìn tôi hỏi.
"Ừm.
" Tôi gật đầu.
Tôi đốt lò lên, giúp Bạch lão quỷ xử lý vết thương.
Trên người lão chảy không ít máu, cũng may là vết thương không nặng, rất rõ ràng Huệ Hương đã thủ hạ lưu tình.
Tuy là Huệ Hương đã trở thành lệ quỷ, tác phong hành sự cũng không tính là hung ác tàn bạo vô nhân tính.
Tạ Quảng Tài là đáng chết, Trần gia giết chim cướp tổ cũng là tự mình chuốc lấy mà thôi.
Bạch lão quỷ hỏi tôi Huệ Hương có nói gì với tôi không, tôi nhân cơ hội này đã tường thuật lại toàn bộ câu chuyện vừa nãy, sẵn tiện hỏi luôn chuyện Diêm Vương điểm Mão này có phải là thật không?“Uổng công cậu ăn học bao nhiêu năm, nói nhăng nói cuội là gì cũng không phân biệt được sao?" Bạch lão quỷ trừng tôi một cái rồi đáp.
Không biết có phải là ảo giác của tôi không, tôi cứ cảm thấy khi Bạch lão quỷ nói ra câu này lại có chút chột dạ, khẩu khí không được tự nhiên cho lắm.
"Cho dù chuyện Diêm Vương điểm Mão không phải là sự thật, vậy cái này ông giải thích như nào đây? Không phải ông nói đêm nay Hoàng Hà Nương Nương sẽ đến thành thân với tôi sao, rồi cô ấy đâu?" Tôi chỉ lên chữ "Chạy Đi" trên bài vị lúc nãy.
Bạch lão quỷ nhìn thấy chữ "Chạy Đi" trên bài vị mặt lão liền biến sắc, một tay cầm lấy bài vị lên vội vàng hỏi: "Cô ta chỉ để lại chữ này rồi thôi sao? Chưa nói tên cho cậu biết sao?""Trước đó có một hàng chữ, nói gì mà Lâm thị Thùy Họa nguyện gả cho quân gia làm vợ.
""À vậy là được, cô ấy chịu nói cậu biết tên của mình, thì có nghĩa là trong lòng cô ấy đã chấp nhận mối hôn sự này rồi.
" Bạch lão quỷ lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị nói.
"Vậy tại sao cô ấy còn chưa đến thành thân với tôi? Có phải giống như những gì Huệ Hương nói, hiện giờ cô ấy đang gặp nạn, Ni Bồ Tát qua sông, bản thân cũng lo không nỗi?"