Chương 3: Cô Gái Ngốc Huệ Hương (1).
Trước khi mùa lũ hoa đào nở đến, tôi cùng với Bạch lão quỷ đa phần thời gian đều ở trong nhà, lão kể rất nhiều chuyện cho tôi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt thì mùa lũ đã đến, mực nước của sông Hoàng Hà bắt đầu tăng vọt, Bạch lão quỷ cũng bắt đầu bận rộn sớm tối.
Mấy năm nay bởi vì những nguyên nhân như hôn nhân, tình cảm, sự nghiệp, tai nạn trượt chân ngoài ý muốn, xác chết tại sông Hoàng Hà tăng dần theo năm tháng, thời gian bận nhất của Bạch lão quỷ, chính là một ngày lão vớt được 7 thi thể.
Tại Hoàng Hà cũng không chỉ một mình Bạch lão quỷ là người vớt xác, nhưng danh tiếng của lão rất lớn, bởi vì chỉ có lão là người dám vớt xác đứng.
Lão nói triệt khỉ nước cũng không phải là bốc phét đâu nha, tôi đã từng nhìn thấy mấy tấm da khỉ nước được cất trong nhà kho của lão ấy.
Có hôm chúng tôi nhận được điện thoại của dân làng, nói trong độ mười thước có cô gái ngốc Huệ Hương chết đuối ở sông rồi, xác đã trôi dạt vào bãi lau sậy.
Ngàn vạn lần không ngờ lần đầu tiên tôi tham dự vớt xác, lại chính là xác cô ấy.
Tôi quen biết với người tên Huệ Hương này, thân thế của cô ta rất đáng thương, ba mẹ cô mất từ khi cô còn bé, sau khi lớn lên ra ngoài làm công bị người ta gạt cho lớn bụng, con chưa được sinh ra thì ngược lại bị di chứng tâm thần phải trở về quê.
Ngày thường ở quê cô cứ lêu lỏng khắp nơi, gặp phải mấy thằng lưu manh vô lại, cho một ít đồ ăn vặt thì đã có thể dụ được cô ấy lột đồ.
Mối này nếu như dính phải kiện tụng, chắc chắn sẽ không có thù lao, bởi vì Huệ Hương là cô nhi, đương nhiên sẽ không ai vì cô ấy bỏ tiền, mà Bạch lão quỷ bên cạnh thì không có con cái, cho nên ông không xem trọng vấn đề tiền bạc, lo việc nghĩa không thể chểnh mảng thế là dứt luôn.
Đợi đến khi chúng tôi tới nơi, chúng tôi thấy một vài dân làng đứng thưa thớt trên bờ.
Họ đều là những người già trong làng, nể mặt cố nhân nên đã ra mặt nhận xác nhập liệm cho Huệ Hương.
Bạch lão quỷ cũng không nhiều lời, sau khi chào hỏi chủ sự liền nhanh chóng chèo thuyền tiến vào bãi lau sậy.
Thuyền của người vớt xác chuyên dụng gọi là thuyền nát, nói thế chứ không phải nát lắm đâu, mà bởi vì nhân gian thường có câu: Thuyền tốt độ người, thuyền nát độ hồn.
Do là lần đầu đi vớt xác, tâm trạng tôi cũng có chút căng thẳng.
Mặc dù lúc này chồi sậy chỉ mới nhú lên, và bãi lau sậy cũng không đến nỗi hoang tàn, nhưng nhìn bãi sậy cằn cỗi này thì ai cũng sẽ thấy lúng túng thôi.
Theo sự chỉ dẫn của dân làng, chúng tôi không tốn bao nhiêu thời gian thì đã tìm được xác của Huệ Hương rồi.
Cái xác nằm ngay giữa đống cành lá khô héo, tư thế nằm ngửa chân tay duỗi thẳng, tóc đen xõa ra sau đầu.
Nút áo trên người đều đã bị đứt, lộ ra vùng ngực trắng phếu, trắng đến lóa cả mắt.
Trước đây tôi cứ nghĩ mỗi lần gặp xác chết đều là vẻ mặt u ám, bẩn đến nỗi không thấy da thịt, nhưng lần này cuối cùng được lau rửa sạch sẽ.
Bởi vì phát hiện sớm, cái xác chưa bị ngấm nước, nhìn tựa như đang ngủ say, vô cùng bình thản.
“Tạ Lan, lần này cậu làm đi.”
Bạch lão quỷ mồi điếu thuốc rồi nói.
“Không phải chứ, chú Bạch, tôi chỉ mới vào nghề còn không được tính là học việc nữa, có sao thì chú cũng làm thử cho tôi xem vài lần mới xuống nước được chớ.”
Tôi giật mình đáp lời.
“Có đếch gì để thử chứ, cái thằng này! Cậu chỉ cần dựa theo những gì tôi từng dạy cậu làm theo là được.
Đều là đồng hương quen biết, chết bình thản như vậy cũng không gây ra chuyện ma quỷ gì đâu mà, sẵn luyện gan cho cậu luôn không phải tốt sao?”
“Vậy… Được thôi.”
Tôi nghĩ lại thấy cũng đúng, dù gì thì về sau sớm tối cũng phải tiếp xúc thân cận với xác chết, nhân cơ hội này sẵn luyện gan cho nó quen dần vậy.
Công ty vớt xác thường sử dụng lưới đánh cá và lưỡi câu, nhưng người vớt xác thì lại không như thế.
xác chết dưới nước vốn dĩ là trương phình dữ lắm, nếu tôi mà dùng móc sắt để vớt rồi xì chỗ này thủng chỗ kia nước lênh láng, vậy thì làm sao có mặt mũi đòi tiền cố chủ nữa chứ?Người vớt xác đều là ngâm mình dưới nước, trước tiên dùng vải trắng quấn xác, sau đó dùng dây thừng có thấm máu chó mực cột nguyên cái xác lại rồi vác lên thuyền.
Thấy tôi đồng ý, Bạch lão quỷ rút ra một tấm vải trắng, động tác điêu luyện mà chuẩn xác phủ lên xác của Huệ Hương.
Mà tôi thì chỉ cởi bỏ áo trên còn xà lỏn dính người, trong tay cầm dây trói xác cẩn thận áp sát mạn thuyền từ từ xuống nước.
Lúc này nước lạnh lắm, vừa xuống nước thì đã nổi da gà khắp mọi ngóc ngách.
Tôi từ từ bơi đến cạnh xác của Huệ Hương, trước là tìm tay phải dùng sợi dây đỏ cột lại.
Cột dây đỏ này gọi là lập khế, nam cột trái, nữ cột phải, có nghĩa là cái xác này tôi sẽ lo liệu, đưa xác lên bờ.
Là tôi quá cẩn thận, thế là trong quá trình vớt xác không hề xảy ra bất kỳ vấn đề gì, rất nhanh tôi đã đưa xác của Huệ Hương lên thuyền.
Đưa xác lên thuyền vẫn chưa xong việc đâu, người vớt xác rất chú trọng tiền trao cháo múc, không ai nợ ai, thế nên vẫn phải lấy một thứ gì đó từ người đã mất xem như là thù lao.
Nhưng trên người Huệ Hương ngoại trừ áo khoác thì chẳng còn gì, đến cái quần ở thân dưới cũng bị nước cuốn trôi mất.
Bạch lão quỷ từng nói với tôi rằng, chỉ cần gặp phải những thi thể thật sự không còn gì trên người, xác định không có gì để lấy thì chỉ có thể lấy một lọn tóc của người đã mất, tuyệt đối không được tay trắng không lấy gì.
Tóc còn được gọi là tơ phiền não, nếu như Huệ Hương chết mà không còn oán hận gì thì còn đỡ, nếu còn đọng lại oán khí, đa phần đều sẽ ám vào tóc, người nào lấy người đó xui xẻo thế thôi.