Chương 44: Xuống Nước Vớt Xác (2).
Rượu mạnh giữ ấm, gừng sống trừ tà.
Sau khi làm nóng người, tôi cầm theo dây đỏ, xích trói xác, đèn pin chống nước nhảy thẳng xuống sông.
Vải trắng thì chắc không cần rồi, xác chết dưới nước không thấy được ánh sáng gì, nên cũng chẳng cần thiết phải che đâu.
Nước sâu thật sự, tôi lặn thẳng xuống hai mươi thước rồi mà vẫn không thấy đáy.
Nơi này không chỉ sâu, mà nước lạnh còn hơn cả dự tính của tôi nữa, toàn thân tôi đều rợn hết gai ốc, cơ thể không tự chủ được mà run cầm cập.
Ba mươi thước, bốn mươi thước, năm mươi thước…Lúc tôi lặn gần một trăm thước, trong lòng tôi bắt đầu hoảng rồi.
Cho dù gan tôi lớn hay lặn giỏi đi nữa, nhưng nơi này không thấy đáy không lẽ tôi cứ lặn xuống mãi vậy sao?Nước càng sâu thì sức ép của nước càng lớn, màng nhĩ của tôi bị ép đến nỗi ù hết cả lên rồi, bây giờ chỉ là đang ráng gồng mà thôi.
Nhưng nếu tôi không xuống dưới, thì ai sẽ giúp tôi vớt xác của Vương Phương đây?Xác đứng thì vẫn có người chịu vì tiền mà mạo hiểm, còn việc của thi sát thì ai dám nhận chứ.
Tôi chỉ có thể căng da đầu tiếp tục lặn xuống thôi, đây chính là lúc thử lòng gan dạ của một người đàn ông mà.
Không khí trong lồng ngực tôi gần như bị rút cạn, tôi cắn răng chịu đựng bật đèn pin trong tay lên, tính trước khi trồi lên xem thử tình hình dưới sông là như nào.
Nước ở đây trong lắm, đèn pin thì có thể soi được rất xa, nhưng tôi xoay cả một vòng mà vẫn không thấy được gì.
Tôi không còn chịu được chuẩn bị bơi lên để lấy hơi, ngay vào lúc này, tôi hình như thấy có một bóng người vừa lóe qua.
Tôi vội vàng bật đèn pin chiếu sang đó, vừa xem thì suýt nữa tôi bị dọa chết khiếp.
Cái tôi soi được không phải người khác, mà chính là xác của Vương Phương, lại còn soi trực tiếp lên mặt cô ta nữa chứ!Trước khi xuống nước, tôi đã chuẩn bị đủ tâm lý trong tình huống gặp xác của cô ta, chắc chắn cô ấy bây giờ đã trương phình không còn hình dạng con người nữa, thậm chí xác của cô ấy có thể đã bị tôm cá dưới sông ăn mất đi một số bộ phận rồi.
Nhưng có sao tôi cũng không ngờ, dáng vẻ hiện tại của cô ấy không khác gì với lúc sinh thời cả.
Trên người cô mặc cái đầm màu củ sen, tóc xoăn màu hạt dẻ, tay chân nhỏ nhắn cùng với thân hình chẳng thay đổi tí nào.
Cái đó không phải là nhân tố quan trọng, mà vấn đề mấu chốt chính là cô ấy còn sống! LÀ CÒN SỐNG ĐÓ!Khi tôi rọi đèn pin vô tình chiếu vào mặt của cô ấy, đôi mắt vốn dĩ đang nhắm nghiền đột nhiên mở ra ngay lúc đó!Mà sau khi mở mắt, cô ấy còn nhìn tôi nở nụ cười vô cùng quỷ dị, tiếp theo đó là từng bước từng bước tiến về phía của tôi.
Bây giờ tôi đã bị dọa đến phát ngốc rồi, có làm gì tôi thì tôi cũng đành chịu luôn, tôi chỉ biết đứng đơ ở đó nhìn cô ấy mà thôi.
Khi chỉ còn ba thước là giáp mặt với tôi, Vương Phương dừng bước chân lại, môi cô mấp máy hé mở, dường như có lời muốn nói với tôi thì phải.
Nhưng tai tôi bị sức ép của nước ép đến nỗi ù hết cả hai bên, có nghe được cô ấy nói gì đâu.
Thấy tôi không có phản ứng gì, Vương Phương tựa như bất lực thở dài một cái, sau đó dùng tay chỉ chỉ lên phía trên.
Tôi nhìn theo động tác của cô, mới sực nhớ ra bản thân còn ở dưới đáy sông, nhất thời cảm giác thiếu oxy xộc lên tận não, tôi vội vàng liều mạng bơi lên trên.
Khi tôi nổi lên, tim tôi run đến nỗi thiếu điều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, sợ cô ấy sẽ kéo tôi lại dìm tôi ở đáy sông.
Cũng may tôi đã thuận lợi lết đến cạnh chiếc thuyền nát, bắt đầu lấy hơi thở mạnh như con cẩu đang hấp hối vậy.
Đợi mọi thứ dần ổn định, tôi bắt đầu hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra ở dưới nước.
Ban đầu tôi không tìm được xác của Vương Phương, là bởi vì tôi luôn cầm đèn pin để soi dưới đáy sông, vì xác chết đuối không thể thấy được ánh sáng, tôi chưa từng nghĩ Vương Phương có thể đứng được ở dưới nước, càng không thể ngờ được cô ấy vẫn còn sống!Từ “sống” này không phải dành cho người, mà nó có nghĩa là “xác sống”.
Nhắc đến xác sống, trong đầu tôi liền lóe lên một ý nghĩ, xác sống dưới nước chính là tử đảo rồi còn gì nữa?- Giải thích từ "Tử đảo" Tạm hiểu là xác chết có thể hoạt động di chuyển dưới nước.
Hết giải thích.
Bạch lão quỷ từng nói với tôi, xác chết ở sông Hoàng Hà, xác đứng cùng với thi sát chưa phải là kinh khủng nhất đâu, còn có một loại xác sống có thể đi lại trong nước, bọn đấy mới là trùm cuối đó.
Loại xác này còn được gọi là tử đảo.
Tử đảo có thể đi lại dưới nước, ngày qua ngày, năm qua năm cứ loay hoay miết ở những nơi mà sinh thời họ từng đến.
Mang trong mình oán khí rất nặng, chết nhưng không dứt.
Ngoại trừ nước sông Hoàng Hà khô cạn, hoặc là những người hại họ đều chết hết, họ mới có thể giải thoát được.