Cửu Long Kéo Quan

Chương 46: Bảo Kiếm Phân Thủy (2).

Chương 46: Bảo Kiếm Phân Thủy (2).

Tôi nghe kể xong chỉ biết trầm lặng, những chuyện này trước giờ Bạch lão quỷ đâu có kể với tôi đâu, đối với nước sông Hoàng Tuyền lão còn chả thèm nhắc đến một chữ nữa kia.
Mới đầu tôi chỉ nghĩ Hoàng Hà Đại Vương bị giết với chín con ác long đó, nhưng lại không biết vị đạo sĩ đó mới chính là hung thủ của mọi việc.
“Trộm cả một nhánh nước sông Hoàng Tuyền không phải chuyện nhỏ, mà còn chết nhiều người đến vậy.
Gã đạo sĩ đó sợ sẽ bị âm ti truy cứu chuyện này, xong việc liền dùng thuật dời núi dời hết một nửa đến núi Phục Ngưu, xóa đi hết mọi vết tích một cách hoàn hảo.”
Sư mẫu tôi nói.
“Thủ đoạn của hắn cũng tàn nhẫn quá đi.”
Tôi nhịn không được cảm thán.
“Nói nhảm, từ khi cuộc chiến tự phong thần kết thúc, hắn ta chính là đệ nhất tàn nhẫn của đạo môn thời kỳ Mạt pháp đấy.”
Nghe đến đây tôi cũng đã hiểu rõ lai lịch của nước sông Hoàng Tuyền rồi.
Sư mẫu tôi còn nói, nước sông Hoàng Tuyền đối với người sống mà nói chính là chất kịch độc tựa như thạch tín, chỉ cần chạm vào là chết ngay, nhưng đối với người thì nó lại mở ra một đường sinh cơ.
Chỉ là bà không ngờ đã qua tận trăm năm, nơi này vẫn còn tàn dư của nước sông Hoàng Tuyền.
“Vậy bây giờ nên làm sao đây?” Tôi vội vàng hỏi.
“Vương Phương biến thành tử đảo rồi, đương nhiên cậu không thể động đến cô ấy, còn về vong nhi trên người chị dâu cậu, không phải ở dưới nước cô ta có nói gì với cậu sao? Tôi đoán chắc là cô ta nể mặt Hoàng Hà Nương Nương nên đã nói cho cậu nghe cách giải quyết rồi còn gì.”
“Nhưng tôi đã nghe được gì đâu chứ.”
“Cái này thì dễ thôi, cậu dẫn tôi xuống đó lần nữa, tôi giáp mặt cô ta hỏi cho rõ, vừa hay tôi cũng muốn biết ngụm nước Hoàng Tuyền của cô ấy từ đâu mà có.”
Sư mẫu tôi nói.
Chớp mắt lại đến hoàng hôn rồi, chuyện của chị dâu tôi không thể kéo dài thêm nữa, ai biết được đến đêm vong nhi đó lại dày vò chị dâu tôi như nào nữa chứ.
Ngay lúc đó tôi liền cầu xin sư mẫu gấp rút lên đường đến đê sông lớn, bây giờ chèo thuyền nát thẳng tiến đến Bạch Sa Khẩu luôn.
Sư mẫu tôi là một người sảng khoái, nhanh chân quay vào trong lấy một vật rồi đeo lên lưng, đóng cửa tiệm cùng tôi lên xe xuất phát.
……Ngồi trên chiếc thuyền nát, sư mẫu tôi mò mẫm mép thuyền với một chút thương cảm trên khuôn mặt.
Tôi biết bà chắc hẳn đang nhớ đến Bạch lão quỷ rồi, tuy trong lòng rất hiếu kỳ về chuyện giữa hai người, nhưng tôi cũng chẳng dám hỏi gì thêm.
Đến sau lưng vách núi, tôi có chút lo lắng không biết sư mẫu tôi xuống nước bằng cách nào.
Nước ở đây sâu đến vậy, còn lạnh cóng nữa.
Trai tráng dương cường như tôi còn chịu không nổi, một người phụ nữ như bà thì phải làm sao đây.
Ai ngờ sư mẫu tôi gỡ vật trên lưng xuống, nhìn tôi cười thần bí, hỏi: “Có phải cậu đang thắc mắc tôi xuống nước bằng cách nào?”
“Ờ thì…”
“Cậu nhìn cho rõ nhá, tôi xuống nước dễ hơn cậu rất nhiều đó.”
Nói xong, sư mẫu tôi gỡ xuống từng lớp vải, sau khi gỡ toàn bộ thì bên trong lộ ra một cây bảo kiếm hàn quang sáng chói.
Cây bảo kiếm dài tầm hai thước, trên thân kiếm có khắc vô số chú văn thần bí, còn lấp lánh như ánh sáng của nước vậy.
Nhìn thấy cây kiếm này, kèm thêm những câu nói của sư mẫu, tôi liền hỏi sư mẫu tôi, đừng nói đây là phân thủy kiếm của Vương gia nha trời?“Ha ha, giỏi lắm, đây chính là phân thủy kiếm năm xưa Vương Di Phong đã thất lạc ở đàm Cửu Long.”
Ok, tôi cạn lời, không còn lời nào để nói nữa, hèn gì Bạch lão quỷ lại dám tự tin dẫn theo Phật gia đi tìm phân thủy kiếm đến thế, thì ra cây kiếm này sớm đã được lão vớt lên mẹ nó rồi! Lão hồ ly này không phải tuýp gian xảo tầm thường đâu…“Cậu đừng nhìn thèm thuồng thế, sớm muộn gì thì cây kiếm cùng với chiếc thuyền nát này đều sẽ là của cậu thôi.
So với phân thủy kiếm, thì chiếc thuyền nát này của lão Bạch mới là bảo bối thật sự đấy.”
Sư mẫu tôi cười nhẹ nói với tôi.
“Chiếc thuyền này cũng có lai lịch á?” Tôi hỏi lại.
Trước đó tôi chỉ nghĩ chiếc thuyền nát này là vật gia truyền của lão Bạch thôi, thuyền làm bằng gỗ gì tôi còn không biết nữa là…“Nói nhảm, dưới đàm Cửu Long biết bao nhiêu là vong hồn, oán khí thấu trời, thuyền bình thường đi vào là chìm ngay, cũng chỉ có gỗ chí cang chí dương bị lôi kích mới có thể chịu nổi nơi đó thôi.”
Tôi nghe đến líu cả lưỡi, thật không ngờ chiếc thuyền nát nhìn có vẻ tầm thường này lại được đóng bằng gỗ lôi kích.
Cái mà gọi là gỗ lôi kích, tức là gỗ đen bị sấm sét từ mặt trước của núi đánh vào, cháy nhưng không rụi, đốt nhưng không khét, lại bởi vì hấp thụ hết tinh túy của sấm sét, dẫn đến dương khí nồng nặc, chí cang chí dương là thế.
Đạo sĩ tầm thường hay dùng gỗ lôi kích để làm lệnh bài liền xưng danh nó là pháp bảo, ai mà ngờ đến Bạch lão quỷ có hẳn cả chiếc thuyền nát được đóng bằng gỗ lôi kích, nguyên chiếc thuyền đều là loại gỗ đó á nha.
Lần này tôi lại càng hiếu kỳ về Bạch lão quỷ hơn, lão ta tuyệt đối không phải là một người vớt xác tầm thường đâu.
Sư mẫu tôi đứng ở mạn thuyền, đưa mắt nhìn xuống nước hồi lâu, đưa tay rút kiếm ra niệm vài câu chú, rồi ghim thẳng cây kiếm xuống nước.
Phân thủy kiếm đích thực là dị bảo, mũi kiếm vừa chạm nước thì ngay lập tức xung quanh vùng nước đó đều tản ra.
Đợi thân kiếm tiếp tục đi xuống sâu hơn, rất nhanh nước sông xung quanh liền hình thành một vòng xoáy sâu tầm ba thước quanh thân kiếm.
Theo sau đó chính là sư mẫu của tôi, người của bà đã ở trong không gian ly tâm của xoáy nước, toàn thân trên dưới đều không dính một giọt nước, giống như có thứ gì đó đang chắn nước cho bà vậy.
Tôi mở to mắt nhìn một màn quá thần kỳ đi, cho đến khi dòng sông bắt đầu khép miệng lại rồi mới thu hồi tầm mắt rồi trầm trồ cảm thán.
Chả trách Phật gia liều mạng đến nỗi bị thương huệ nhãn cũng muốn tìm về phân thủy kiếm, loại dị bảo này đối với thiết bị công nghệ cao bây giờ sao mà thay thế được.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất