Chương 47: Thân Thế Của Thùy Họa (1).
Tôi ở trên thuyền đợi rất lâu thì sư mẫu tôi mới từ dưới nước quay lại, bây giờ sắc trời đã chuyển thành màu xám xịt, mà hào quang của phân thủy kiếm vẫn còn bắt mắt lắm.
“Sư mẫu, đã tìm được cách giải quyết vong nhi đó chưa ạ?” Thấy bà quay về, tôi liền vội vàng hỏi, lại theo bản năng mà gọi bà là sư mẫu.
“Đã nói bao nhiêu lần, đừng có gọi tôi là sư mẫu, Bạch lão quỷ cũng chả cần tôi nữa, vậy thì tôi tính là sư mẫu nào của cậu chứ?”
“Nếu lão Bạch thật sự không cần bà thì sao có thể đưa phân thủy kiếm cho bà chứ?” Câu nói trên của bà ta trước khi gặp phân thủy kiếm tôi còn tin được, bây giờ nhìn thấy phân thủy kiếm, tôi đương nhiên không còn tin cái câu bạc tình bội nghĩa của bà rồi.
Sư mẫu tôi ngây người, sau đó thở dài nói với tôi: “Thật bó tay với cậu, đi thôi, nơi này không phải là nơi để nói chuyện đâu, về đến tiệm hàng mã nói rõ hơn.”
Sau khi về đến tiệm hàng mã, sư mẫu nói với tôi cách giải quyết vong nhi đó cũng đơn giản lắm.
Vương Phương muốn chúng tôi phụng dưỡng đứa bé đó như nuôi tiểu quỷ, cho đến khi tiêu tán hết oán khí rồi đầu thai lần nữa.
Trong quá trình đó cô sẽ đích thân cắt đứt sát khí trên người của đứa bé, với điều kiện chúng tôi tuyệt đối không được lừa dối cô, nếu không cô sẽ không bỏ qua cho chúng tôi đâu.
“Sư mẫu, anh chị dâu tôi chỉ là những người bình thường thôi, bảo họ nuôi tiểu quỷ có khi nào sẽ bị quật lại không?” Tôi lo lắng hỏi thêm.
“Làm sao quật được, nuôi tiểu quỷ tuy nghe nó tà tính thế thôi, thật ra cũng không tính là chuyện xấu gì.
Tiểu quỷ thông thường đều là những vong nhi chết yểu, nhưng tâm tính nó cũng như một tờ giấy trắng, thiện ác đều tùy thuộc vào người phụng dưỡng chúng nó.
Mà tôi cũng có cách để cho tiểu quỷ tiết chế lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, yên trí đi.”
Nghe bà nói thế tôi cũng yên tâm được phần nào, ở Trung Quốc nghe đến nuôi tiểu quỷ thì danh tiếng không được tốt cho lắm, mà ở Thái Lan thì rất thịnh hành, người phụng dưỡng phật bài cũng khá nhiều, cũng có thể thấy đó không phải là chuyện gì ghê gớm hầy.
Huống hồ gia đình anh chị tôi đều là những người hiền lành, tiểu quỷ mà họ nuôi nấng tuyệt đối không thể nào hại người được, không hại người thì sẽ không có tai họa gì xảy ra.
Mà tiểu quỷ còn có thể chiêu tài, nếu nuôi chúng nên người thì không bạc đãi mình đâu.
Biết được cách giải quyết rồi, sư mẫu tôi bắt đầu chuẩn bị các loại đồ dùng dành cho tiểu quỷ, tôi thì nhanh chân về nhà đón anh chị tôi sang đây.
Chị dâu tôi vốn đã bị dọa đến hồn vía lên mây, mà nửa đêm tôi còn dẫn đến cái nơi toàn hàng mã người giấy, cơ thể chị tôi liền run bần bật, lúc chị nghe nói lát nữa phải chiêu hồn nuôi tiểu quỷ, xém chút nữa là ngất đi luôn.
Tôi đã phải thật nhẫn nại để giải thích cho chị tôi cả tiếng đồng hồ, mới khiến cho chị tôi bình tĩnh lại đôi phần.
Nuôi tiểu quỷ phải dùng ngũ âm chi mộc, tốt nhất là sử dụng gỗ cây liễu để điêu khắc.
Dân gian có rất nhiều chuyện huyền huyễn nhắc đến cây liễu, nói cây liễu có thể chiêu hồn, đám tang dân gian đều dùng cây liễu để làm gậy đại tang, mà cây liễu gần nước, bản thân nó vốn thuộc vật âm.
Còn có cách nói khác chính là nhành liễu có thể đánh quỷ, bởi vì trong bình sứ trên tay Quan Âm Bồ Tát có cắm một nhành dương liễu.
Thật ra, cây liễu tuy gọi là ngũ âm chi mộc, nhưng bản chất nó lại chính tà đôi bên.
Dùng nó để khắc tượng cho tiểu quỷ là thích hợp nhất, có thể cho tiểu quỷ chốn dung thân, còn dễ dàng thả chú tiết chế tiểu quỷ.
Phía Bắc tiệm hàng mã có nguyên dãy đều là cây liễu, lúc đó sư mẫu dẫn chúng tôi đi chọn vật liệu.
Đêm nay có gió, các nhành liễu đong đưa tạo nên tiếng vang xào xạc.
Bóng trăng lốm đốm phản chiếu trên mặt đất, nhành liễu vốn dĩ mềm mại, những chiếc bóng loạng choạng trên mặt đất như đàn rắn.
Cảnh tượng này, đừng nói là chị dâu tôi, đến cả anh tôi cũng căng hết cả da đầu rồi.
Đi đến cây liễu nào, sư mẫu đều bảo anh tôi ngắt một nhành xuống đánh nhẹ lên lòng bàn tay của chị dâu tôi.
Sư mẫu còn nói, làm như vậy chính là vì muốn chọn ra một cây có thể kiến âm linh sợ nhất, loại cây này khắc ra thì tiểu quỷ mới chịu nghe lời.
Câu nói này vừa dứt chưa bao lâu, liền nghe được chị dâu tôi lên tiếng la đau quá.
Anh tôi thương chị dâu nhất, đánh cũng đánh kiểu dịu dàng từ tốn, nhưng nhìn sắc mặt của chị dâu tôi như bị roi mây đánh mạnh vào vậy.
“Chính là cây này đây.”
Sư mẫu tôi nói.
Anh em tôi liền bắt tay vào việc, không bao lâu một phần dài của gốc dương liễu đã được chặt bỏ theo yêu cầu của sư mẫu tôi.
Về đến tiệm hàng mã, sư mẫu tôi cầm phần gốc liễu dẫn theo chị dâu tôi đi vào phòng của bà, còn anh em tôi thì đợi ở bên ngoài.
Đợi đến giữa đêm khuya khoắt, lúc chị tôi bước ra thì sắc mặt đã khỏe hơn rất nhiều, tâm mi cũng không còn đen như mọi khi nữa.
Trong tay chị tôi là một cái hộp gỗ, trên mặt lộ ra vẻ mặt dịu dàng từ mẫu.
“Tên tiểu quỷ đó nằm trong hộp này sao?” Anh tôi đi đến hỏi chị.
“Anh không được gọi con bé như vậy nữa, người ta là con gái đó.”
Chị dâu tôi trừng mắt gắt nhẹ anh tôi.
“Ui cha, sao hả? Em không sợ con bé nữa à?” Anh tôi liền cười hỏi.
“Không sợ nữa, con bé sẽ không làm hại mình, còn nói sau này sẽ bảo vệ cho con trai mình nữa kia.”
“Uầy, chỉ cần con bé đừng giành sữa với cu cậu ở nhà là được nha.”
“Nói tầm bậy gì thế hả!”
Chị dâu tôi nhìn tôi một cái rồi đỏ mặt mắng anh tôi.