Chương 52: Âm Binh Mượn Đường (2).
Tôi hay khoác lác rằng mình gan dạ, nhưng một lúc xuất hiện nhiều tạo hình kinh khủng vậy, hình dáng còn y như thật nữa chứ, có gan dạ cỡ nào cũng sẽ bất chợt thấy rùng rợn đó có được không…Dưới hầm vốn đã lạnh lẽo, còn khiếm khuyết ánh sáng, đôi mắt của con ma trành như đang phát sáng vậy trời, không biết sư mẫu tôi đã dùng vật liệu gì để tạo hình đôi mắt nó nữa.
Còn con chim chín đầu ở đằng kia, nó còn có tên là Cô Hoạch điểu, có tận chín đầu mười cổ, cái cổ không đầu đang rỉ máu, máu tươi đỏ chót giống như đang chảy ra thật vậy, nhìn đến tôi sởn hết gai ốc.
Trong mấy con quỷ quái bằng giấy này, thứ duy nhất tôi có thể chấp nhận chính là bà lão xà cốt, tướng mạo của bà tương đối chỉn chu, rất diễm lệ, nhưng hai tay của bà đang bị hai con rắn to quấn lấy, tuy bản thể được làm từ giấy, nhưng hai con rắn nhìn sinh động như thật vậy má ơi.
“Sư mẫu à, đây đều là của bà làm ra sao?”
“Đúng vậy, tinh lực cả đời tôi đều hao phí lên người của bọn nó hết đấy.
Vốn tôi tính sinh thời có thể làm ra bách quỷ dạ hành, mà bây giờ gặp phải chuyện của cậu, e là ba mươi sáu con quỷ quái này không giữ được nữa quá.”
Sư mẫu tôi trả lời.
“Tại sao bà phải làm quỷ quái bằng giấy vậy?” Tôi lại hỏi.
“Oán khí ở đàm Cửu Long mấy năm này cứ không ngừng tràn ra ngoài, người dân bản địa ít nhiều gì cũng sẽ chịu ảnh hưởng, ta làm đám quỷ quái này không phải để hại người, mà vì ta muốn bọn nó hấp thụ đống oán khí đó.”
Ra là thế, lời của sư mẫu khiến tôi cảm thấy kính nể, trong lòng cũng không còn hoang mang như lúc nãy nữa.
Đám quỷ quái này nhìn có vẻ rất đáng sợ, nhưng nếu như không có chúng nó hấp thụ oán khí, thì người chịu khổ chính là người dân nơi này thôi.
Sư mẫu nói, đám quỷ quái này đều được làm từ giấy, bản thân nó không có linh hồn, thì không thể chiến đấu với âm binh được, muốn sai khiến được bọn nó, cần phải độ một hơi của người sống.
Quỷ quái nhận được hơi người sống thì sẽ phát sinh ra linh thức, chỉ cần tôi bị uy hiếp đến sinh mạng, bọn chúng sẽ tự động nhảy ra bảo vệ chủ nhân của mình.
Tôi liền làm theo lời của sư mẫu ngay lúc đó, Thổi một hơi vào đám quỷ quái, nhưng sau khi thổi xong đám quỷ quái vẫn không có động tĩnh gì cả, mà toàn thân thôi giống như bị thứ gì đó rút cạn sức lực, tinh thần rã rời, tay chân bủn rủn.
Đối với chuyện này, sư mẫu tôi giải thích, tuy rằng tôi chỉ thổi một hơi thôi, nhưng cái mà bọn nó hấp thụ chính là tinh khí của tôi.
Độ khí cho đám quỷ quái đó xong, sư mẫu tôi vội dẫn tôi đi ra khỏi nhà kho.
“Sư mẫu, còn phải chuẩn bị thêm gì nữa không?”
“Không cần làm gì thêm nữa, đợi đấy là được.
Chỗ dựa lớn nhất của chúng ta bây giờ chính là đám quỷ quái đó, nếu như bọn chúng không bảo vệ được cậu thì tôi có làm thêm nữa cũng vô dụng thôi.”
Tiếp theo đó, tôi và sư mẫu vẫn ở yên trong nhà chờ đợi.
Tôi hỏi sư mẫu, tại sao bà lại giúp tôi đối phó với âm binh, bộ không sợ vì thế mà rước họa vào thân, đắc tội với âm ti sao?“Tôi và cậu không giống nhau, tôi có công đức trong mình.”
Nghĩ lại cũng đúng, bao nhiêu năm nay sư mẫu không biết đã hóa giải bao nhiêu là oán khí tại đàm Cửu Long, cứu được biết bao nhiêu người, âm binh muốn bắt tôi còn có phận sự Diêm Vương điểm Mão, nếu như động đến bà thì chính là tùy ý làm càn rồi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt trời đã chuyển màu.
Qua giờ Tý không lâu, tôi chợt nghe thấy tiếng vó ngựa từ bên ngoài truyền đến.
Leng keng, lộc cộc…Lúc đó tôi cùng với sư mẫu đang ngồi trong tiệm, cửa đóng kín mít, sau khi nghe được tiếng vó ngựa tôi như dựng hết tóc gáy, vội vàng nhìn qua khe cửa sổ.
Chỉ thấy một ngọn đèn màu xanh đang lượn lờ tiến gần, còn có người đang cưỡi ngựa đi đến từ xa.
Càng đi càng gần, tôi nhìn thấy bọn họ ai nấy đều mặc đồ đen nón đen, trước ngực có thêu một chữ “BINH” trắng toát.
Những cái nón đó chính là nón chóp có che vải, phủ xuống rất thấp, không nhìn thấy mắt luôn, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt trắng như giấy, đôi môi màu đen nhìn khiếp thật.
Trên eo mỗi người đều có một cây đao xích dài, sợi xích được quấn quanh eo, trên thân đao còn nhiễu xuống từng giọt máu.
Phía dưới đầu ngựa treo cái bao bố, bên trong nhô ra nhiều khối tròn, không biết chứa gì mà máu ứa ra không ngừng.
Tuy vẻ ngoài của âm binh không khác với người thường cho lắm, nhưng khi tôi nhìn thấy họ, tôi thấy họ còn khủng khiếp hơn con quỷ máu me nhầy nhụa vừa nãy nữa á.
Truyền thuyết bảo rằng nếu ai đụng phải âm binh thì sống không quá ba ngày, mà bây giờ bọn chúng đến đây là vì tôi đó.
“Sư mẫu, đám người đó là âm binh sao?” Giọng nói tôi bắt đầu run như cầy sấy.
“Ừm, xem ra bọn chúng đã giải quyết xong những oan hồn ở thôn Tiểu Vương với Bạch Sa Khẩu rồi, bây giờ là cố tình đến đây để dắt luôn cậu đi đấy.”
“Trong bao bố đó đựng gì vậy?”
“Những người bị Vương Phương hại đa số đều chết đột ngột, trong bao bố chính là đầu của những người đó.”
Rất nhanh âm binh đã đến ngay cửa nhà, không lâu sau liền nghe được tiếng gõ cửa…