Chương 56: Đạo Cô Tuyết Dương (2).
Lúc đó tôi trốn ra phía sau đạo cô, thì nhìn thấy cô ta đứng cầm kiếm, đối mặt với đám âm binh đầy sát khí.
“Phúc sinh vô lượng thiên tôn, từ khi nào mà người của âm ti lại có thể không một chút cấm kỵ tại nhân gian đến thế?” Đợi bọn chúng đến gần rồi đạo cô lên tiếng.
“Ngươi là ai?” Tên thủ lĩnh âm binh hỏi.
“Bần đạo Khương Tuyết Dương.”
Nghe đạo cô báo ra danh hiệu, tên thủ lĩnh liền giật mình, hỏi lại lần nữa: “Chính là Khương Tuyết Dương của Toàn Chân giáo đương thời?”
“Hàng thật, giá thật.”
Sau khi xác nhận thân phận của đạo cô, tên thủ lĩnh đám âm binh liền lộ ra vẻ mặt do dự không biết nên làm thế nào cho phải.
Đương nhiên, hắn vẫn luôn đem theo sát khí để nhìn tôi, chỉ là do sự tồn tại của Khương Tuyết Dương khiến hắn kiêng dè không dám nhúc nhích thôi.
“Bao năm qua âm binh mượn đường ta đã thấy không ít, nhưng phóng túng làm càn như thế này thì quả là lần đầu tiên ta gặp được.
Ta thấy cậu thanh niên này tuổi còn trẻ chán, không phải là người sắp tới tuổi phải chết, không biết cậu ấy đã phạm tội gì, khiến các ngươi phải đánh trống khua chiêng, thậm chí còn điều động cả Dạ Du Thần hỗ trợ?” Khương Tuyết Dương cất lời.
“Tiên cô có điều không biết, hắn ta đã bị điểm Mão ba lần mà không chết, vậy thì tôn nghiêm của Diêm Quân phải để đâu!?” Khi nói đến Diêm Vương thì tên âm binh này như lấy lại vài phần sức lực.
“Ha, ha.
Ta cứ tưởng cậu ta đã phạm tội tày trời gì, thì ra là do phùng chín năm Diêm Vương điểm Mão sao? Thế bây giờ cậu ta không chết, chính là nằm trong vòng tuần hoàn của Thiên Đạo, âm ti trực tiếp nhúng tay vào e là có điều không thỏa đáng nhỉ? Nếu như đã gặp phải ta, chư công hay là từ bỏ ý định đó đi.”
“Việc này liên quan đến tôn nghiêm của Diêm Quân, vẫn mong tiên cô đừng quản chuyện của người khác thì hơn.”
Tên âm binh kiên quyết đáp.
“Ngươi hở tí là lôi chuyện tôn nghiêm của Diêm Quân ra nói, nhưng lại quên rằng nơi đây chính là nhân giới? Nếu như ta để ngươi đem người đi trước mặt ta, vậy thì tôn nghiêm của đạo môn bản tôn để đâu!?” Ngữ khí của Khương Tuyết Dương bắt đầu trở nên lạnh tanh.
“Nói thế, tiên cô đây là kiên quyết bảo vệ hắn?”
“Đích thị là thế.”
Nghe giọng điệu kiên quyết của Khương Tuyết Dương, Tên thủ lĩnh âm binh trầm mặc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng lên ngựa đưa lính rời khỏi.
Thật không ngờ đám âm binh khí thế hừng hừng kéo đến, ra vẻ không giết tôi thề không bỏ cuộc gì đó, thế mà lại bị vài ba câu nói của Khương Tuyết Dương đuổi đi rồi?Tôi càng hiếu kỳ về thân phận của cô ấy hơn, Khương Tuyết Dương của Toàn Chân giáo rất nổi danh dưới âm ti sao?“Cám ơn cô đã cứu tôi.”
Tôi nói.
“Đừng khách sáo, chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.”
Khương Tuyết Dương trả lời.
Chắc tôi tin, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế.
Nếu là ban ngày thì còn dễ giải thích, đây đêm hôm khuya khoắt làm gì có đạo sĩ nào sẽ du phương vậy chứ.
Sau này tôi mới biết là cô ấy không có gạt tôi, chuyện này thật sự chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
Vốn dĩ cô ấy đang ngồi thiền ở ngọn núi gần đó, nhìn thấy có người đang triển thuật hô mưa gọi gió trong đạo môn, nên đã đến xem thử.
Lúc đuổi theo đến thị trấn thì vừa trùng hợp bắt gặp tôi bị đám âm binh truy sát.
Thật sự mà nói thì, ngày tháng gần đây, bên cạnh chúng tôi đã đến không ít cao nhân trong đạo môn thì phải…Đàm Cửu Long bị thiên cơ che giấu hơn một trăm năm sẽ có biến hóa lớn trong tiết Hạ Nguyên, mà hôm đó vừa hay lại là ngày cửu tinh tề tựu ép cung Tử Vi, rất khó để người ta không liên kết hai chuyện này với nhau.
Huống hồ chi đàm Cửu Long vốn là nơi cấm địa được phủ Thiên Sư canh giữ, có liên quan đến thủ đoạn thông thiên của vị đạo sĩ năm xưa, chấn kinh tam giới, hành tẩu thiên hạ.
“Cậu tên là gì? Người có thể bị Diêm Vương điểm Mão tận ba lần không chết, trên thế giới này cũng không nhiều đâu.”
Đạo cô hỏi tôi.
“Tạ Lan.”
Cô ấy từng cứu mạng mình, chắc mình không nên giấu giếm thân phận nhỉ?Khương Tuyết Dương đọc tên tôi rồi lộ ra vẻ suy tư lắm, hình như đây là lần đầu tiên cô ấy nghe qua tên tôi, tuy cô không nghĩ ra được gì, nhưng cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Nếu đổi lại là người bản địa nghe được tên tôi, chắc chắn họ sẽ nhắc đến Hoàng Hà Nương Nương đầu tiên.
Có thể là do Khương Tuyết Dương vừa mới đến chỗ chúng tôi, cho nên cô vẫn chưa biết chuyện gì.
Hôn sự giữa tôi và Thùy Họa sớm lan truyền khắp chốn âm linh bản địa rồi, ngoại trừ người có xã giao với âm linh biết chuyện, các vị đạo sĩ ở Huệ Tề Quán có thể cũng đã biết.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Khương Tuyết Dương, Huệ Tề Quán vẫn chưa đem chuyện này truyền ra ngoài cho những đạo môn khác biết.
“Tôi thấy hình như đám âm binh đó rất sợ cô?” Tôi thốt ra nghi vấn trong lòng.
“Đám âm binh đó cũng chỉ dám lấy người phàm ra thị uy thôi, lúc xảy ra chiến tranh giữa âm ti và đạo môn, có lần nào mà không bị đạo binh giết cho tơi bời hoa lá cành.”
“Đạo binh?” Tôi thấy lạ rồi hỏi.
“Ừ, âm ti có âm binh, đạo môn thì có đạo binh chứ sao.”
Khương Tuyết Dương trả lời.
“Nói thế thì, trên Thiên Đình cũng sẽ có thiên binh?” Tôi lại hỏi.
“Nó đó, tiết Hạ Nguyên năm nay cửu tinh tề tựu, điềm báo tam giới sẽ hỗn loạn, e rằng một ngày không xa, nhân giới sẽ thấy thiên binh giáng thế thôi.”
Nói xong câu này, trên mặt Khương Tuyết Dương liền rơi vào trầm tư, cùng những dòng suy nghĩ sâu xa không có lời giải đáp…