Chương 57: Hành Tẩu Thiên Hạ (1).
Nghe Khương Tuyết Dương cũng nhắc đến cửu tinh tề tựu, tôi lại càng hiếu kỳ về việc này hơn, đang mong cô ấy sẽ nói thêm, ai ngờ cô chả nói gì nữa.
Cô ấy không nói, tôi cũng ngại hỏi.
Qua một lúc cô ta đưa tay lên bấm quẻ, nhìn tôi nói: “Toàn bộ âm binh đều rút lui hết rồi, giờ cậu về nhà được rồi đó, tôi cũng nên đi đây.”
“Một lần nữa, cám ơn cô rất nhiều.”
Tôi trả lời.
“Phúc sinh vô lượng thiên tôn, tương phùng ắt là có duyên.”
Người rời đi trước là cô ấy, bóng lưng thanh mảnh, kiếm pháp sư đeo trên vai, một bước một trượng, người có võ chỉ phút chốc là không còn thấy tung tích.
Tôi nhìn tôi còn giật mình chứ nói gì ai, xem ra đám âm binh đó kiêng dè cô cũng không phải không có lý do đâu.
Trên đường quay về, không lâu sau tôi đã gặp được sư mẫu, đầu tóc rối bời, trên mặt lấm tấm mồ hôi vì đuổi theo tìm tôi.
Nhìn thấy tôi không sao, sư mẫu thở phào nhẹ nhõm, thở dốc hỏi tôi: “âm binh đâu rồi? Trời ơi mẹ ơi, để ta thở cái đã.”
“Bị một vị đạo cô đuổi đi hết rồi.”
Tôi trả lời.
“Đạo cô?”
“Cô ấy bảo mình tên là Khương Tuyết Dương.”
“Khương Tuyết Dương của Toàn Chân giáo?” Sư mẫu tôi lộ ra một vẻ mặt kính nể.
“Ờ…”Tôi gật gật đầu, sau đó đem đầu đuôi câu chuyện của Khương Tuyết Dương đuổi đám âm binh kể hết cho sư mẫu tôi nghe, rồi tôi hỏi sư mẫu bộ Khương Tuyết Dương nổi danh ở âm ti lắm hay sao, cô ấy có lai lịch gì vậy?“Đâu chỉ là nổi danh, mà là quá nổi luôn á.
Cậu có nghe qua hành tẩu thiên hạ trong đạo môn rồi đúng không? Một trăm mấy năm trước vị đạo sĩ đó chính là hành tẩu thiên hạ của phủ Thiên Sư, mà Khương Tuyết Dương này chính là hành tẩu thiên hạ của Toàn Chân giáo đấy.”
Sư mẫu tôi nói.
Thật không thể ngờ, lai lịch của Khương Tuyết Dương lại lớn như thế.
Danh xưng hành tẩu thiên hạ này có nghĩa là mặt mũi của đạo chính thống và môn phái, cho dù bản lĩnh không phải là cao nhất, nhưng cũng sẽ không thua kém gì chưởng môn đâu.
Vị đạo sĩ hơn một trăm năm trước, đến cả chưởng môn cũng không phải là đối thủ của người đó cơ mà.
Toàn Chân giáo chính là một trong năm đạo chính thống lớn, hành tẩu thiên hạ của họ chắc chắn không thua kém đạo hạnh của các giáo phái khác, chỉ là tôi không ngờ cô ấy lại là một đạo cô trẻ tuổi đến vậy.
Trên đường trở về, sư mẫu đã kể tôi nghe câu chuyện truyền kỳ của đạo môn có liên quan đến Khương Tuyết Dương.
Chuyện kể rằng vào một năm nọ Khương Tuyết Dương đến núi Trường Bạch để tìm thảo dược, khi dừng chân tại một cái thôn lại gặp phải Xà Tiên tác quái.
Núi Trường Bạch ở tại quan ngoại, người xưa có câu Phật phương Nam, Tiên phương Bắc, Hồ Hoàng bất độ sơn hải quan.
Núi Trường Bạch là địa bàn của Dã Tiên, thông thường đạo môn nhân sĩ ít khi bước chân đến nơi này lắm.
Khương Tuyết Dương nhìn thấy cô gái bị Xà Tiên dằn vặt đến không ra gì nữa, trong lòng liền phẫn nộ, lập tức bố trận ép Xà Tiên ra ngoài.
Sau khi Xà Tiên hiện thân, không chỉ không biết hối cải, ngược lại còn chửi Khương Tuyết Dương lo chuyện bao đồng, nói quan ngoại được cai quản bởi Hồ Tam Thái Gia, không đến lượt một đạo cô như cô nhúng tay vào.
Tính tình Xà Tiên tà d.
âm nhất, nhìn thấy Khương Tuyết Dương dung mạo xinh xắn, thậm chí còn muốn đánh chủ ý lên cô, nó phun một ngụm khói vào mặt.
Ngụm khói này của Xà Tiên không phải dạng vừa đâu, cho dù là trinh khiết liệt nữ cũng không thể nào chịu được.
Tuy rằng khi đó Khương Tuyết Dương vẫn chưa hành tẩu thiên hạ, nhưng dù sao cũng là đệ tử xuất thân từ đạo chính thống lớn, sao mà có người dám sỉ nhục cô ấy như vậy chứ.
Thế là cô không nói thêm lời nào, rút kiếm pháp dự ra chém Xà Tiên thành mười khúc.
Nghe tin Xà Tiên bị giết, mọi người trong thôn muốn khóc ròng luôn, liền kéo tay của Khương Tuyết Dương đến miếu Xà Tiên để thỉnh tội với lão tổ Xà Tái Hoa.
Trong bảy mươi ba đường Dã Tiên tại quan ngoại, Thường Tiên sát khí nặng nhất, lĩnh binh quan ở miếu đường đều là đệ tử của Thường Tiên, mà Xà Tiên và Thường Tiên lại không phân chia nhà cửa.
Khương Tuyết Dương đã giết con cháu của Xà Tái Hoa, đây không phải là chuyện nhỏ, nếu như bang Thường Tiên ra mặt, e là nguyên cái thôn sẽ gặp tai ương mất.
Khương Tuyết Dương vốn có thể phủi tay rời đi, với sức mạnh thần thông của cô thì đám thôn dân đó căn bản không ngăn cản cô được.
Nhưng đạo sĩ tu hành lại coi trọng nhân quả nhất, cô cũng biết bản thân giết Xà Tiên thì đã dính phải nhân quả rồi, chuyện này cô ấy giải quyết vẫn hơn.
Thế là cô liền đi theo thôn làng đến trước bài vị của Xà Tái Hoa, sau khi vào trong, đám người đó bảo cô phải khấu đầu với Xà Tiên trước.
Nói tới đây, sư mẫu quay qua hỏi tôi: “Cậu đoán xem cô ấy có khấu đầu không?”Tôi ngẫm nghĩ một hồi, Khương Tuyết Dương đuổi được đám âm binh oai phong như thế, liền trả lời rằng không khấu.
“Trật lất, cô không nói lời nào liền lập tức khấu đầu hẳn ba cái luôn.”