Chương 60: Mỹ Nhân Trong Nước (2).
Nghi tâm sinh ám quỷ, đến cả tượng điêu khắc bằng ngọc cũng không còn linh thiêng như trước, chỉ còn lại một chút ý nghĩa huyền bí khó lường.
Gió đêm dịu dàng, nước sông Hoàng Hà vẫn chảy chầm chậm.
Cảm nhận sắc đêm tuyệt vời như thế, trong lòng tôi dần dần bình tĩnh lại rất nhiều.
Không còn suy nghĩ lung tung nữa, chú tâm vào việc đợi âm thân của Thùy Họa.
Bất luận cô ấy gả cho tôi vì động cơ gì, chỉ cần cô ấy dám gả thì tôi dám cưới, hôn sự này là đích thân Bạch lão quỷ sắp xếp cho tôi, nhất định lão sẽ không hại tôi.
Đợi được hồi lâu, cũng không thấy làn sương trắng bốc lên từ dưới sông, tôi bắt đầu thấy lo lắng cho cô ấy.
Tiết Hạ Nguyên gần ngay trước mắt, rất nhanh đàm Cửu Long sẽ trở thành nơi phong vân tế hội.
Không chỉ tinh anh từ các đạo môn khắp nơi kéo đến, âm ti cũng sẽ cử cả đoàn người đến đây.
Thùy Họa vốn dĩ là âm linh, bản thân âm linh phải chịu sự cai quản của âm ti, còn là dị loại trong mắt đạo môn muốn trừ khử.
Không lẽ cô ấy thật sự đã gặp phải phiền phức gì rồi?Chính ngay thời điểm tôi càng lúc càng sốt ruột vì cô ấy, thì mặt nước giữa sông bắt đầu chuyển động, lay vỡ cả mặt sông đầy ảo ảnh.
Mặt nước chuyển động càng lúc càng kịch liệt, tôi đang vô cùng ngạc nhiên, thì tùy theo tiếng nước vang dội, bóng dáng của Thùy Họa uyển chuyển trong làn nước.
Sau này tôi mới biết, mượn sương trắng hiện thân chỉ là thủ đoạn của âm linh mà thôi, lần này trực tiếp chuyển động trong nước chính là biểu tượng của âm thân được vĩnh cố.
Ngay lúc này chỉ thấy Thùy Họa đang nổi trên nước, lộ ra nửa thân trên đến eo, mái tóc đen mun ướt át ở phía sau đầu.
Tôi vốn nghĩ cô ấy sẽ giống như lần trước bước từng bước đến chỗ tôi, nhưng không ngờ lần này cô ấy lại tựa như nàng tiên cá bơi nhẹ nhàng về phía tôi đang đứng.
Lụa đỏ trên người cô ấy đã nói rõ mọi vấn đề, trước đó cô ấy không dính một giọt nước nào trên người, bây giờ lụa đỏ đã bị thấm ướt dưới nước, đang ôm sát lên thân thể yêu kiều của cô.
Còn có thái độ của cô, trước đây tôi có nhìn thế nào thì cô ấy cũng không để tâm gì, bây giờ tôi chỉ vừa nhìn một chút đã đỏ ửng mặt, cô ấy nhịn không được đã lên tiếng hỏi tôi: “Anh còn muốn nhìn bao lâu nữa?”- Giải thích một chút về xưng hô của hai người này nhé, chương trước gặp nhau vì Hoàng Hà Nương Nương vẫn còn chưa cố định âm thân nên vẫn sử dụng xưng hô thời phong kiến.
Còn bây giờ sắp về làm vợ người ta rồi mình chuyển sang xưng hô là anh, em.
Hết giải thích.
Tôi thu hồi tầm mắt, nhìn đi chỗ khác.
Nếu như cô ấy vẫn còn là thiếu nữ Lâm gia bị oan ức mà chết, lúc này tôi nhất định sẽ ôm cô ấy rồi hứa hẹn cả đời.
Đàn ông đều có dục vọng bảo vệ bẩm sinh, nhưng Lâm Thùy Họa lại không cần đến sự bảo vệ từ tôi.
Khi tôi hỏi sư mẫu Thùy Họa có thể đánh bại quỷ tướng hay không, sư mẫu tôi liền nói, cho dù âm soái có đến thảo phạt cô thì cũng chỉ có thể nuốt hận Hoàng Hà mà thôi.
Không còn nghi vấn gì nữa, Lâm Thùy Họa như này đối với tôi mà nói vô cùng xa lạ.
“Rốt cuộc em là ai?” Tôi hỏi lại.
Biểu cảm đầu tiên của cô là ngây ra, tất nhiên là không ngờ vì sao lại hỏi mình như thế, tiếp đó vẻ e thẹn ngại ngùng trên mặt toàn bộ biến mất, cô lạnh lùng nhìn tôi nói: “Cái này quan trọng lắm sao?”Nghe cô ấy đổi giọng, trong lòng tôi càng nguội lạnh hơn rồi.
“Tại sao lại bịa chuyện để gạt anh? Trận chiến tại đàm Cửu Long, tám vị Hoàng Hà Đại Vương đều chết hết, anh thật sự nghĩ không thông Hoàng Hà Nương Nương chịu oan bốn trăm năm trước làm sao sống đến tận bây giờ chứ!”
Tôi buồn bực đáp.
“Những gì em từng nói với anh đều là thật, còn những gì em không nói hoặc là chưa nói, bây giờ anh cũng không cần thiết phải biết đến nữa.”
Tôi không ngờ cô ấy sẽ trả lời tôi như vậy, nhất thời không biết nên hỏi gì thêm nữa…Nhưng nghĩ đến tôi hiện tại sống chết cũng không làm chủ được, cùng với Bạch lão quỷ đã cực khổ mưu hoạch hôn sự này, thân thế của cô ấy tôi có thể không hỏi đến, nhưng có một chuyện nhất định tôi phải hỏi rõ.
“Em thật sự nguyện ý gả cho Tạ Lan anh làm vợ sao?”
“Ha, ha.
Anh cảm thấy Lâm Thùy Họa này sẽ lấy chuyện hôn nhân ra đùa giỡn với anh sao?” Thùy Họa lạnh mặt hỏi ngược lại tôi.
“Được, đêm nay theo anh về nhà, ngày mai chúng ta sẽ hoàn thành hôn lễ.”
…Tôi đi ở đằng trước, Thùy Họa đi theo phía sau, dọc đường chúng tôi chả ai nói chuyện với ai cả.
Bước chân của cô ấy nhẹ lắm, có nhiều lần tôi muốn quay đầu lại nhìn xem cô ấy có theo kịp tôi không, nhưng tôi đã kiềm lòng lại được.
Tạ Lan tôi không thể đảm bảo được sự sống chết của bản thân, nếu như tôi chỉ xem Thùy Họa như ân nhân cứu mạng, đương nhiên tôi sẽ rất cảm kích cô ấy.
Nhưng mà tôi đây là cưới cô ấy về làm vợ, không có người đàn ông nào nguyện ý cưới một người dưng về làm vợ cả, trừ khi là không có ý định cùng cô ấy đi đến cuối đời.