Chương 61: Đón Dâu (1).
Cô ấy không muốn nói thì tôi sẽ không hỏi, dám gả thì dám cưới, thế thôi…Nếu như muốn xem Tạ Lan tôi là một thằng ngốc không biết gì để trêu đùa, vậy thì tôi thà là không cần cô ấy bảo vệ cho tôi đâu.
Thật ra chỉ cần cô ấy nhẹ nhàng giải thích một chút với tôi, hoặc là giọng điệu cô ấy mềm mỏng một chút thì chúng tôi sẽ không trở nên cứng nhắc đến thế.
Nhưng mà ngữ khí lạnh lùng của cô ấy khiến tôi tổn thương vô cùng.
Tôi đã sống không ra gì hơn hai mươi năm qua, chịu đủ sự khinh miệt của người khác, nếu thật sự cô ấy cũng đối xử với tôi như vậy, nhất định tôi sẽ không tài nào chấp nhận được.
Đây chính là ý nghĩ của tôi hiện giờ, sau này tôi mới nhận ra sở dĩ tôi còn sức để chiến tranh lạnh cùng với Thùy Họa, không phải là tôi giỏi giang gì, mà là vì trong lòng tôi sớm đã xem cô ấy là người yêu của tôi lúc nào không hay.
Con người ta chỉ khi ở bên cạnh người thân thiết nhất, mới có thể không kiêng dè gì mà phát tiết cảm xúc.
Khi đi đến cửa nhà, tôi quay người nhìn lại, thấy cô ấy vẫn âm thầm đi theo tôi, trong lòng tôi liền lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như cô ấy giữa đường biến mất, trước tiên không nói tôi sẽ gặp phải tử khiếp trong tiết Hạ Nguyên, Bạch lão quỷ chưa về thì ai sẽ là người giúp tôi đối phó với quỷ tướng?Bây giờ đã là hai giờ đêm, đèn trong sân nhà vẫn còn sáng.
Cha mẹ tôi biết tôi đến cổ tế đài đón người, cho nên vẫn luôn đợi tôi về.
Tôi bước vào cửa, nhìn thấy Thùy Họa vẫn còn đứng đó không động, nên đã hỏi: “Có phải em muốn thay đổi ý định rồi không?”
“Không phải, trước cửa nhà anh có thần giữ cửa, anh phải mời em vào, thì em mới có thể vào được.”
Nghe cô nói thế tôi mới nhớ ra, tuy bây giờ cô ấy không khác gì với người phàm, nhưng vẫn chất vẫn là âm linh.
“Với đạo hành của em, thần giữ cửa chắc sẽ không cản được em mới đúng chứ nhỉ?”
“Em nguyện làm vợ anh, nhà của anh tức là nhà của em, hà tất phải làm khó thần giữ cửa nhà mình chứ?”Tôi không ngờ cô ấy sẽ suy nghĩ đến cả cái này, khuôn mặt ba tất của tôi phút chốc liền đỏ hết cả lên.
Thế là tôi vội vàng làm động tác mời khách, nói: "Tạ gia nhị tử, mời Lâm Thùy Họa vào nhà.
"Vào trong sân, tôi đưa Thùy Họa vào phòng trước, rồi chỉ lên đống quần áo giấy đang đặt trên giường nói: "Đống quần áo này là anh đặt làm cho em, em chọn đi, đợi chốc nữa anh đốt cho em mặc vào, sau đó anh dẫn em đi gặp cha mẹ.
""Dạ.”
Thùy Họa nhẹ nhàng trả lời, cặp mắt long lanh đang dán chặt vào đống quần áo giấy trên giường.
Phụ nữ ấy, chả bao giờ chống lại được sự mê hoặc của trang phục, Hoàng Hà Nương Nương cũng không ngoại lệ.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, bị một tấm lụa đỏ quấn suốt bốn trăm năm như vậy thì đổi lại là ai cũng không thể nào chịu nỗi.
Tôi đi đến nhà chính, vừa gõ thì bên trong liền mở cửa ngay, khuôn mặt cha mẹ tôi lúc này căng thẳng lắm, nhìn vừa thương vừa buồn cười.
Tuy họ đã chấp nhận hôn sự của tôi và Hoàng Hà Nương Nương, nhưng khi biết người đã vào nhà rồi thì trong lòng ông bà vẫn còn hoang mang lắm.
Mà họ xem Hoàng Hà Nương Nương là thần cũng được, là ma cũng chả sao, chung quy cô ấy không phải là người, không phải người thì tức là rất dễ phạm dương kỵ.
“Đã đón người về rồi sao?” Mẹ tôi liền hỏi.
“Con đón về rồi ạ.”
“Thế rồi như nào?”
“Thì cũng giống người bình thường như ta thôi mà mẹ.”
“Có bóng luôn hả?”
“Con chả chú ý đến nữa.”
“Thế có cằm không? Mẹ nghe nói ma quỷ đều không có cằm phải không con?”
“Cằm "vê-lai" hẳn hoi nà.”
“Cái thằng này! Cứ trêu mẹ…”Mẹ đã hỏi tôi biết bao nhiêu là câu hỏi, tôi đều trả lời không sót câu nào.
Có nhiều câu nghe xấu hổ thật sự, ví dụ như mẹ tôi vậy mà lại hỏi, bây giờ Thùy Họa ngủ chung với tôi thì cô ấy có lén hít trộm dương khí của tôi không…Rồi làm sao tôi trả lời được, tôi đã ngủ chung bao giờ đâu.
Nhưng mà dựa theo điều lệ phép tắc trước giờ Bạch lão quỷ không bao giờ hại tôi, thì đa phần tôi và Thùy Họa đều có thể làm chuyện đó, nhưng trước tiên cô ấy phải đồng ý đã…Tôi thấy cha tôi cứ ngồi hút thuốc chả nói gì, tôi liền hỏi ông có thắc mắc gì không.
“Cha thì không có gì để hỏi cả, vừa nãy hai đứa đứng ngoài cửa nói gì cha cũng nghe rồi, cô ấy tôn trọng thần giữ cửa nhà mình, việc này chứng tỏ cô ấy không xem chúng ta là người ngoài.”
Cha tôi liền nói.
“Vậy được rồi, cha mẹ chuẩn bị chút đi, rồi lát nữa con dẫn cô ấy ra cho cha mẹ gặp.”
“Nửa đêm nửa hôm có con dâu nào ra mắt cha mẹ chồng cơ chứ, sớm ngày mai rồi gặp cũng được mà con.”
Mẹ tôi cười rồi mắng.
“Cũng đúng hầy.”
Tôi trả lời.
Tôi cười hề hề rồi bước ra từ phòng cha mẹ, rồi đi về phòng của mình.
Quần áo giấy trên giường toàn bộ đều được trải ra, có thể thấy cô ấy thật sự rất chú tâm để lựa chọn.
Chỉ là khi tôi vừa bước vào, cô ấy lại trưng ra bộ mặt lạnh lùng như lúc nãy.