Chương 71: Cấm Bộ Bị Hủy (1).
Trên người Thùy Họa vẫn mặc bộ hỷ bào hôm chúng tôi làm lễ, còn có vài phần hơi ẩm.
Hỷ bào màu đỏ tươi, rất xứng với làn da trắng nõn của cô ấy, đẹp đến động lòng người.
Thấy cô ấy đến tôi cũng hơi kinh ngạc, nên đã đứng dậy hỏi cô ấy đến để làm gì.
“Làm sao? Em không được phép về nhà mình?” Thùy Họa ảm đạm trả lời tôi.
Tôi không phản bác được gì, sau khi thành hôn thì nhà của tôi chính là nhà của cô ấy, cô ấy muốn đến lúc nào mà chả được.
Quan hệ của chúng tôi vẫn còn cứng nhắc lắm, còn lạnh nhạt hơn so với lần trước.
“Là ai dạy cho anh tâm pháp đả tọa?” Trầm mặc một lúc Thùy Họa liền lên tiếng hỏi tôi.
“Không liên quan đến em.”
Thùy Họa nhìn thấy bên hông tôi có đeo cấm bộ, rất nhanh cô ấy liền đưa tay giật nó xuống.
Tôi chưa từng thấy cô ấy dùng phép, động tác của cô ấy nhanh như chớp, đến lúc tôi phát giác được ý đồ của cô thì cấm bộ đã nằm trong tay cô mất rồi.
“Tuyết Dương? Cấm bộ này là Khương Tuyết Dương của Toàn Chân giáo cho anh?”Tôi không trả lời, chỉ bảo cô ấy trả cấm bộ lại cho tôi.
“Trả lời em đi, anh có chính thức bái sư chưa hả?” Thùy Họa nhìn tôi hỏi.
“Chuyện này có liên quan gì đến em sao?” Tôi hỏi ngược lại.
“Anh không được bái bất cứ ai làm sư, thiên hạ không ai có tư cách làm sư phụ của anh, anh có hiểu không?”
“Ha, ha.
Ý của em không lẽ anh không thầy có thể tự thông, tự giác ngộ thành đạo?” Tôi cười lạnh đáp.
“Đàm Cửu Long có đạo pháp chân truyền của anh, đến ngày Cửu Tinh tề tựu em tự biết lấy về cho anh!”
Thùy Họa nói chắc nịch.
“Nếu như anh không phải là người mà em muốn cược, vậy thì em có còn lấy cho anh không?”Thùy Họa cúi đầu, không nói gì…Tuy cô ấy không lên tiếng, nhưng trong tay đã dùng lực bóp nát cấm bộ của Khương Tuyết Dương tặng cho tôi.
Thấy vậy tôi bực mình quá, nhịn không được liền xông lên túm lấy vai của cô ấy hỏi vì sao lại làm thế.
“Trước khi ván cược có kết quả, em sẽ không để anh bái bất cứ ai làm sư đâu.
Anh tốt nhất nên chết tâm đi, nếu không thì đừng trách em tìm đến ả ta tính sổ!”
Tôi tức đến tột độ nói: “Em dám!”
“Vậy thì anh cứ thử xem, anh rảnh rỗi học đạo em mặc kệ anh, nhưng bái sư thì tuyệt đối không được!”
“Em có tư cách gì mà quản anh hả?”
“Tướng phu giáo tử, đây là bổn phận của người làm vợ.”
- Giải thích câu "Tướng phu giáo tử" nghĩa là giúp chồng dạy con.
Hết giải thích.
“Được, nếu như em đã nói đến bổn phận, vậy thì anh cũng nên hành xử một chút về quyền lực của một người chồng đúng không?” Nói xong câu đó, tôi liền dùng sức ôm Thùy Họa vào lòng, cúi đầu hôn cô ấy.
Khuôn mặt Thùy Họa hiện lên một tia hoảng loạn, muốn trốn tránh nhưng lại không đủ sức để chống cự, bị tôi hôn lên môi chặt cứng.
Kết quả này nằm ngoài dự tính của tôi, thậm chí tôi còn chuẩn bị sẵn tâm lý bị cô giãy ra khi tôi hôn cô như vậy…Cho nên, vừa chạm đến môi của Thùy Họa cả người tôi cũng đơ luôn.
Nhưng cũng chỉ là trong phút chốc thôi, sau đó thì tôi tiếp tục tiến sâu vào.
Nụ hôn thật mãnh liệt, cũng không quan tâm cô ấy có phối hợp với tôi không, cho dù hàm răng cắn rách môi tôi đến nỗi túa ra máu tươi thì tôi cũng không buông.
Cho đến khi tôi cảm nhận được có gì đó lạnh lạnh tỏa ra, mới phát hiện trên mặt cô ấy đã lăn hai hàng nước mắt.
Chúng tôi tranh luận gây ra tiếng động rất lớn, cha mẹ tôi cũng nghe được, thế là mẹ tôi đang ở nhà chính hỏi vọng ra là, có phải Thùy Họa đã về không?Cô ấy phản ứng rất nhanh, mau mau chụp lấy tay áo lau khô nước mắt rồi đi ra ngoài.
Mẹ nhìn thấy cô ấy thì vui lắm, cứ kéo tay nói nhớ miết thôi, còn hỏi tối nay có ở lại nhà hay không.
“Mẹ à, con không thể thường xuyên về nhà được ạ.”
Thùy Họa đáp.
“Mẹ biết con không xa Hoàng Hà lâu được, đứa con tội nghiệp của mẹ, ở dưới đó lạnh lẽo biết bao.”
Mẹ tôi lấm tấm nước mắt rồi nói.
Nhìn thấy mẹ tôi khóc, Thùy Họa liền trừng mắt nhìn tôi, tôi hiểu ý của cô là muốn tôi an ủi mẹ tôi vài câu.
Nhưng tôi vẫn còn ghim cô ấy đã làm nát cấm bộ của tôi, liền giả vờ không nhìn thấy bước ra cửa hóng gió.
Đứng ngoài sân tôi nghe thấy Thùy Họa đang vụng về an ủi mẹ tôi, trong lòng cảm thấy hả dạ gì đâu, nhưng cũng có vài phần thích thú.
Cô ấy nhất định là rất xem trọng cuộc hôn nhân này, chứ nếu không thì cũng không tôn trọng mẹ tôi đến thế.
Nói chuyện với mẹ tôi được một lúc, liền bị cha tôi gọi vào nhà chính, sau đó Thùy Họa bước ra.
“Em phải quay về rồi.”
Cô ấy đến cạnh tôi nhẹ nhàng nói.
“Ừm, anh tiễn em.”
Vẫn là cả đoạn đường yên ắng, trước khi cô ấy xuống nước, tôi thật sự rất muốn hỏi nếu như cô ấy cược thua thì sẽ như nào, nhưng đến cuối vẫn là không có dũng khí mở lời.