Cửu Long Kéo Quan

Chương 70: Bái Sư Học Đạo (2).

Chương 70: Bái Sư Học Đạo (2).

Đạo môn và âm ti không làm được gì Hoàng Hà Nương Nương, nhưng muốn đối phó với Bạch lão quỷ thì dễ như trở bàn tay thôi mà.
“Còn một tháng nữa là đến tiết Hạ Nguyên rồi, khoảng thời gian này cậu có dự tính gì?” Khương Tuyết Dương hỏi.
“Tôi không biết, cô cũng thấy rồi đó, tôi chả được tích sự gì, đều chỉ dựa vào Hoàng Hà Nương Nương bảo vệ tôi thôi.”
“Hôn lễ của hai người đã thành, Hoàng Hà Nương Nương nhập thế bảo vệ cậu, thì chuyện sống chết của cậu không còn là vấn đề nữa.
Cái tôi muốn hỏi chính là, nếu như cậu có thể bình an sống qua tiết Hạ Nguyên, thì tương lai cậu tính như nào?”
“Chú Bạch có nói, tiết Hạ Nguyên chính là tử kiếp của tôi, tôi không biết tôi còn có tương lai không nữa.”
Nhắc đến chuyện này thì tôi buồn lắm, trước đó nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là kiếm tiền cưới vợ đẹp, sinh con đẻ cái sống hết phần đời còn lại.
Ai ngờ sau khi vào nghề vớt xác, tôi mới phát hiện cuộc đời tôi đã bị tính kế từ trước, mà tôi ngoại trừ bị người ta sắp đặt thì không có sức lực gì để chống cự cả.
Vợ đẹp thì cưới được rồi đó, nhưng người cô ấy muốn gả lại không phải là tôi.
Bây giờ Khương Tuyết Dương hỏi tương lai của tôi, giờ tôi có tương lai hay không thì khoan nói đến đi, cho dù là có thì tôi cũng không thể tự làm chủ cuộc đời mình kia mà.
Từ đầu tới cuối, tôi chỉ tồn tại giống như một con ong cái kiến, đến cả một âm binh cũng có thể lấy mạng của tôi, thì làm sao đủ sức thoát khỏi dự tính của người ta cơ chứ.
“Tôi có bấm qua bát tự của cậu, trong tử kiếp của cậu có một sợi sinh cơ.
Tạ Lan, tôi biết cậu chưa chính thức bái Bạch lão quỷ làm sư, nếu như cậu có thể bình an đi qua tiết Hạ Nguyên, vậy thì cậu có nguyện ý theo tôi tu hành?” Khương Tuyết Dương nhìn vào mắt tôi nghiêm túc hỏi.
“Tôi nguyện ý!”
Tôi trả lời mà không cần do dự gì.
Từ sớm tôi đã căm hận sự yếu đuối bất lực của bản thân, càng đối với thân pháp xuất quỷ nhập thần cùng kiếm pháp sắc lệnh phong vũ tràn đầy niềm khao khát.
“Đạo môn nhận đồ nhi, đều là sư phụ chọn đệ tử.
Cậu và tôi hữu duyên, bây giờ tôi chọn cậu làm đệ tử, trước tiết Hạ Nguyên cậu cứ theo tôi tu hành là được.”
Tôi muốn hành lễ bái sư với cô, nhưng bị cô mỉm cười từ chối, nói: “Không vội.
Qua tiết Hạ Nguyên, tôi sẽ dẫn cậu về núi Chung Nam, đến lúc đó cậu chính thức bái sư cũng không muộn.”
Lúc lên núi trong bụng tôi đều là nghi hoặc, bây giờ tâm sự trong lòng đã tiêu tán chỉ còn lại vui mừng.
Có tiên cô xinh đẹp làm sư phụ, còn là hành tẩu thiên hạ kinh tài diễm tuyệt, nằm mơ cũng không ngờ tới có được không.
Tôi không quan tâm cô ấy có mưu đồ gì với tôi, cho dù là có thì tôi cũng vui vẻ chấp nhận, bởi vì dù sao mạng của tôi chính là cô ấy cứu về mà.
Khương Tuyết Dương cho tôi một cấm bộ được làm bằng bạch ngọc làm lễ ra mắt, bảo tôi treo bên hông đi.
Cấm bộ chính là vật trang sức mà người tu đạo hay đeo bên người.
Mặt dây chuyền ngọc bích đa dạng với nhiều hình dáng khác nhau được kết bằng những sợi chỉ màu tạo thành dây và buộc quanh thắt lưng, khi đeo sẽ phát ra âm thanh vừa phải, độ nặng phù hợp.
Nếu như tiết tấu hỗn tạp, sẽ bị nhận định rằng đạo tâm bất ổn, đây cũng chính là món đồ của người tu đạo phải có.
Cấm bộ mà Khương Tuyết Dương cho tôi rất tinh xảo, khối ngọc thoạt nhìn không phải vật tầm thường, trong suốt như pha lê, một chút tạp chất cũng không có, hai mảnh ngọc va vào nhau nghe cũng vui tai phết.
Trên miếng ngọc còn khắc chữ, một miếng khắc chữ Tuyết, miếng còn lại khắc chữ Dương, chính là húy danh của cô ấy.
“Cấm bộ này là đích thân tôi làm đó, bên trong còn có lệnh cấm đạo pháp tôi để vào, cậu đeo theo bên người có thể xua đuổi tà ma không dám lại gần.
“Cám ơn sư phụ.”
“Con đường tu đạo quan trọng nhất chính là luyện tâm, tôi sẽ truyền thêm cho cậu một bộ tịnh tâm pháp quyết, ban đêm cậu không có việc gì thì cứ dựa theo pháp quyết này để vận khí đả tọa.”
- Giải thích "Đả tọa" nghĩa là Ngồi thiền.
Hết giải thích.
Pháp quyết rất dễ nhớ, chỉ vỏn bẹn tầm bốn mươi chữ: Thiệt thị vô tận hỏa, khẩu thị khoáng dã phong.
Phong hỏa thôn nhập phúc, thiêu tại khí huyết trung.
Đan điền hữu đồng lư, tam muội luyện trường sinh.
Chỉ yếu tâm ma tại, đồng lư vĩnh bất không.
Đợi tới khi tôi thuộc lòng thì cũng đến hoàng hôn mất rồi, cho nên tôi đành bái biệt Khương Tuyết Dương, nói đợi đến ngày mai tôi lại đến học đạo.
Và mấy ngày hôm sau, ngày nào tôi cũng đến Huệ Tề Quán cùng Khương Tuyết Dương tu hành.
Có câu nhất âm nhất dương vị chi đạo, âm dương bất trắc vị chi thần, thiên hạ vạn vật đều không thể tách rời hai chữ âm dương.
Đạo pháp tu hành cũng tương thông với tam giới, tất cả gồm có lục đại cảnh giới: Thông linh, chân khí, huyền quan, nguyên thần, hợp đạo, thiên tôn.
Thời đại Mạt pháp, chư thần quy vị, cơ duyên tàn khuyết, huyền quan cũng tức là cảnh giới cao nhất tại nhân gian, nguyên thần khó mà tề tụ.
Cho dù là đạo sĩ năm xưa, cùng không thể thành công tề tụ ra nguyên thần, nếu không thì cũng không bị ép đến nỗi phải nghĩ cách cướp nước sông Hoàng Tuyền tại âm ti đâu.
Cảnh giới thứ nhất trong đạo pháp chính là thông linh, nghĩa là đạo tâm phải trong sáng, có thể ràng buộc được ý niệm trong đầu mình.
Trong đạo môn, thông linh dễ ứng nghiệm nhất chính là vẽ bùa lên trên thực thể.
Ý niệm càng thuần túy, thì hiệu lực của lá bùa được vẽ ra càng mạnh.
Cho nên mỗi đêm sau khi tôi tịnh tâm đả tọa, thì buổi sáng sẽ theo Khương Tuyết Dương học về các loại phù lục.
- Giải thích "Phù lục" là bao gồm tất cả các loại bùa chú đạo pháp.
Hết giải thích.
Phù lục chi đạo là nền móng của đạo môn, thần phù vạn sách huyền bí vô tận, những lá bùa được vẽ từ tay đạo môn cao thủ thậm chí còn có thể điều khiển lôi điện.
Truyền thuyết nói rằng đến tận bây giờ núi Long Hổ vẫn còn giữ ba tấm bùa chú do đích thân Trương thiên sư vẽ, mỗi tấm đều chứa đựng sức mạnh sấm vang chớp giật.
Tôi bắt đầu học vẽ bùa trấn trạch tại Thiên Sư, đây chính là loại đơn giản nhất, cùng với một bụng hứng thú, rất nhanh tôi đã có thể nhập môn luôn.
Tư chất không thể nói là kinh diễm, nhưng cũng không kém là bao.
Cứ như vậy nhẹ nhàng trôi qua hơn mười ngày, trong những ngày đó sư mẫu cũng từng đến nhà tìm qua tôi, sau khi hay tin tôi đang cùng với Khương Tuyết Dương học đạo, bà cũng chỉ than thở vài câu rồi lại chẳng nói gì thêm nữa.
Gia đình tôi cũng biết chuyện tôi đi học đạo, những đạo sĩ có tu vị ở trong mắt người thường đều được kính trọng như thần tiên vậy, đương nhiên họ sẽ không phản đối rồi, chỉ là ngẫu nhiên sẽ hỏi tôi khi nào Thùy Họa mới về nhà.
Nhắc đến Thùy Họa, tôi bây giờ được tính là đã biết thân phận của cô ấy, chỉ là vẫn không đoán được cái mạng cô ấy đang cược là của ai thôi.
Tối hôm đó, tôi đang ngồi thiền trong phòng thì cảm thấy từ đâu có một luồng khí lạnh kéo đến.
Nếu như là lúc trước thì có thể tôi sẽ không cảm giác được, nhưng bây giờ tâm cảnh thanh tịnh, nên rất dễ phát giác ra được.
Luồng khí lạnh từ ngoài cửa truyền đến, tôi chưa kịp đứng dậy thì Thùy Họa đã đẩy cửa bước vào…


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất