Cửu Long Kéo Quan

Chương 75: Tân Nhậm Hành Tẩu (1).

Chương 75: Tân Nhậm Hành Tẩu (1).

Hôm qua Thùy Họa vừa đến, tôi không ngờ hôm nay cô ấy lại đến nữa.
Vừa cảm thấy được luồng khí lạnh, tôi vội vàng lấy tay kéo vải che đầu rồng lại, chỉ tiếc vừa che được một nửa, thì cô ấy đã bước vào phòng luôn rồi.
Khi vừa bước vào thì vẻ mặt cô ấy còn bình thường lắm, sau đó nhìn thấy đầu rồng trên bàn thì lập tức thay đổi ngay.
“Tại sao đầu rồng này lại ở đây?”
“Anh không có gì để nói.”
Tôi trả lời.
“Bạch lão quỷ dùng nó để đổi lấy bút luân hồi của Tuần Dương Phán Quan, hắn ta sẽ không vô duyên vô cớ mà đưa đầu rồng cho anh đâu, có phải hắn đã đến tìm Khương Tuyết Dương rồi không? Khương Tuyết Dương là thiên tài có thể đánh đồng với đạo sĩ năm đó, anh nói đi, cô ấy đã suy diễn ra những gì từ cái đầu rồng này chứ?” Thùy Họa sốt ruột hỏi,Cô ấy thật sự rất thông minh, có thể đem chuyện trước sau của đầu rồng nói ra hết.
“Được, nếu như em đã đoán ra, vừa hay anh muốn hỏi em chuyện này, người động vào đầu rồng năm xưa có phải là em không?”
“Là em.”
Thùy Họa không hề phủ nhận.
“Nếu như em đã động đến tượng đầu rồng, chắc hẳn đã biết được nó có ý nghĩa gì đúng không? Phá Quân trong ma đạo rốt cuộc là ai?” Tôi nhìn thẳng vào mắt Thùy Họa hỏi.
Hoàng Hà Nương Nương là người trong Ma đạo, còn là người động vào đầu rồng, cô ấy nhất định biết Phá Quân là ai.
"Khương Tuyết Dương đã đưa đầu rồng cho anh đem về, vậy mà không nói với anh Phá Quân là ai?" Thùy Họa không trực tiếp trả lời, nhướng mày hỏi ngược lại tôi.
"Không.
Sư phụ anh nói cô ấy biết được quá nhiều thiên cơ, cường hành suy diễn sẽ bị trời phạt.
" Tôi trả lời.
"Ha, ha.
Đầu rồng của Phá Quân đương nhiên chỉ có Phá Quân mới có thể động được, có gì đâu mà suy với chả diễn.
" Thùy Họa cười khẩy nói.
Tôi ngây người ra, thật ra tôi phải suy nghĩ đến cái này mới phải chứ.
Phá Quân là một vị tướng hoành hành thiên hạ, trong thời đại Mạt pháp, ngoại trừ âm ti cùng với đạo môn không dám động đến Hoàng Hà Nương Nương, vậy thì còn ai có thể gánh được vị trí Phá Quân này đây?“Em đã nói anh đừng bái cô ta làm sư, cô ấy không có ý tốt với anh, đưa đầu rồng cho anh đem về là muốn kiểm chứng thân phận của em.”
Thấy tôi trầm mặc nên Thùy Họa lên tiếng.
Tôi thừa nhận Thùy Họa nói có vài phần có khả năng, chỉ là trong lòng tôi không muốn tin mà thôi.
Khương Tuyết Dương từng cứu qua mạng tôi, từ lúc tôi theo cô ấy học đạo, cô ấy đối xử với tôi rất dịu dàng, còn đích thân làm cấm bộ cho tôi, dạy tôi học đạo tu hành cũng vô cùng nhẫn nại.
Dựa vào cảm giác của tôi, đích thực là cô ấy xem tôi như đệ tử chân truyền, tôi cũng nguyện ý có một người sư phụ như cô ấy vậy.
Trái lại mà nói, Bạch lão quỷ tuy là cũng từng cứu qua mạng tôi, nhưng ngay từ đầu ông đã có động cơ không thuần, trong bụng ông không biết còn giấu tôi bao nhiêu chuyện nữa.
“Thật ra cho dù để hành tẩu thiên hạ biết thân phận của em cũng chẳng sao cả, anh có thể quay về đó trực tiếp nói cho cô ta biết!”
Nói xong câu này Thùy Họa liền rời đi, khi đi còn cầm theo đầu rồng hoàng kim.
Tôi muốn tiễn cô ấy, đẩy cửa ra mới phát hiện không thấy bóng dáng cô ấy nữa.
Sau khi cô ấy đi rồi, tôi mới chú ý đến đôi cấm bộ được đặt trên bàn.
Cấm bộ của Khương Tuyết Dương tặng là bạch ngọc, Thùy Họa cho tôi lại là mặc ngọc, phía trên còn khắc tên của cô ấy.
Mặc ngọc như nước, chạm vào lạnh tanh.
Thì ra đêm nay cô ấy đến là muốn tặng cấm bộ cho tôi, trong lòng liền thở dài một tiếng.
Ngày hôm sau tôi lại đi đến Huệ Tề Quán, sau khi nhìn thấy Khương Tuyết Dương tôi trực tiếp hòi cô ấy có phải từ sớm đã biết được Phá Quân là ai rồi không.
“Đúng, tôi chỉ là đoán xem có đúng là như thế không, cậu đến hỏi tôi vấn đề này, tôi có thể xác định, Phá Quân chính là Hoàng Hà Nương Nương rồi.”
Khương Tuyết Dương không phủ nhận.
“Tại sao cô không nói thẳng cho tôi biết?” Tôi thất vọng hỏi.
“Ma đạo tổ sư trùng sinh luân hồi không phải là chuyện nhỏ, tôi không dám nói bừa.
Huống hồ cô ấy lại là thê tử của cậu, tôi sợ cô ấy sẽ gặp phải họa sát thân.
Cho cậu đem đầu rồng về là muốn biết cô ấy sẽ nói như nào, nếu như cô ấy không nguyện ý thừa nhận, khi Tuần Dương Phán Quan đến hỏi tôi, thì tôi có thể nói bản thân tham ngộ không thấu.
Bây giờ cậu đến hỏi tôi như vậy, chứng tỏ cô ấy không quan tâm người khác biết thân phận của mình.”
“Thì ra là vậy.”
“Thế bây giờ, cậu còn nghi ngờ sư phụ cậu có dụng ý khác với cậu không?” Khương Tuyết Dương nhìn tôi cười rồi nói.
“Là tôi sai rồi, tôi không nên nghi ngờ cô.”
Ngay lúc sư đồ chúng tôi đang trò chuyện thì Tuần Dương Phán Quan ghé thăm, hắn đến đây đương nhiên là vì hỏi chuyện đầu rồng hoàng kim rồi.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất